Ambrose tỉnh lại.
“Một cái trần nhà lạ.”
Cậu đang tự hỏi mình đang ở đẩu Trí nhớ cuối cùng của cậu là cảnh tượng tên màu xám sắp đột phát cấp 7, và một đám kí sinh...
Ambrose nhúc nhích bàn tay chống người ngồi dậy, rồi như cảm giác thay đổi tư thế đột ngột, lượng máu lưu thông xáo trộn, cậu cảm thấy hơi hoa mắt chóng mặt.
Nhưng ngay lập tức thay vào đó là một cảm giác ức chế, muốn phát tiết. Ambrose cảm nhận trong cơ thể mình một cỗ năng lực sôi sùng sục, vô cùng khổng lồ nhưng lại bị một tầng năng lượng khác cưỡng chế kìm nén lại.
“Đây là một lớp phong ấn.”
Cậu nhận ra ngay, và suy đoán có thể đo lượng ma lực đám Obscurus thứ sinh mang lại trong một nghìn năm quá khổng lồ, Ambrose trong khỏang thời gian ngắn ăn không tiêu được nên phải dùng cách này.
Thở ra một hơi, Ambrose điều tiết cảm xúc cân bằng lại, cậu nghĩ mình phải đi dạo một chút, hít thở một chút không khí trong lành.
Bước ra khỏi căn phòng, Ambrose đi vào một hành lang ven một khu vườn nhỏ tuyệt đẹp, với cây cối, hòn non bộ, suối nước róc rách. Đi vòng qua khu vườn, Ambrose bước vào một căn phòng to lớn, nó là một căn chính điện. Ambrose đảo mắt một vòng rồi nhẩm trong miệng:
“Đây là một ngôi đền Nhật Bản.”
Về phía trung tâm của căn điện là nơi đặt bệ thờ, trên đó có một bức tranh rất cao vẽ một thiếu nữ xinh đẹp, một tay cầm một nhánh cây nhỏ, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/1953108/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.