“Ông là ai… bà tiên đâu….” Ambrose kể tới đây.
“Aa...aaaaaa” Fayola ôm mặt hoảng sợ la hét. “Không kể nữa.”
“Hì hì, Fayola có muốn biết hai anh em thế nào không.” Ambrose trêu trọc nói
“Không muốn biết…” Fayola vừa nói vừa chạy về nhà.
Buổi tối hôm đó, Fayola giận dỗi không thèm nói chuyện với Ambrose, mặt cô bé lúc nào hầm hầm. Ambrose đành phải xin lỗi cô bé.
Cậu dỗ dành, cậu nói, tất cả chỉ là chuyện cổ tích thôi, ông kẹ ngoài đời thật rất dễ đối phó. Nó chỉ trốn một chỗ thôi, khi gặp thì nhắm mắt chạy là thoát.
Cuốn cùng, Ambrose hứa mai sẽ cùng cô bé đi dã ngoại thì cô bé mới hết giận.
Tối hôm đó, sau khi Ambrose chuẩn bị đồ dã ngoại xong, cậu mệt mọi lên giường ngủ, tắt đèn. mắt cậu bắt đầu lim dim, cậu mơ mồ nhìn thấy một ánh sáng xanh lè, một số hình ảnh không rõ ràng....
Nhưng bỗng dưng một giọng nói êm ái vang lên trong đầu Ambrose:
“Đi theo ta…. Đi theo ta….”
Ambrose giật mình bật dậy, cậu nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng người nào cả, một lúc lâu sau nó lại vang lên.
“Đi theo ta…. Đi theo ta….”
Ambrose chăm chú lắng nghe, cậu xác định tiếng nói từ bên ngoài, cậu ngồi dậy xỏ dép đi ra khỏi phòng.
Trời tối mịt, Ambrose men theo bức tường, lần mò về phía giọng nói. Cậu lên tầng ba, và đi tới căn phòng ở cuối hành lang. Ambrose mở cửa ra.
Căn phòng trống rỗng, trong đó không có vật gì lạ. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu xuống, khiến nền nhà như phủ sương trắng. Ambrose bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-phap-than/105678/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.