Toàn bộ Wilhelmina đã chìm trong biển lửa, khắp nơi đều là những đống đổ nát ngổn ngang.
Xác người nằm la liệt chưa được dọn đi.
Toàn bộ không gian chìm ngập trong không khí thê lương ảm đạm.
Tại con phố vốn sống động, tràn ngập ánh sáng của sự hiện đại Royale, nay cũng đã đánh mất sự lộng lẫy và hoa lệ của nó.
Tại nơi đó, Mộng Dao Quán tuy đã đổ sập quá nửa nhưng vẫn còn rõ hình hài của một công trình kiến trúc hài hoà đặc sắc.
Trên đống đổ nát, có một đoạn gỗ chìa dài ra.
Tại phần nhô cao, một thân bạch y nam tử ung dung đứng ngắm nhìn trời mây.
Mà hướng mặt của y chính là nơi Đế Minh đang an toạ, dù hai người họ cách nhau hơn chục cây số.
Xung quanh Phúc Tử Minh là xác quái thú xếp thành đống, máu của chúng chảy dài tạo thành một dòng sông đen nhánh kinh dị.
Vậy mà trên người hắn vẫn sạch tinh tươm không có lấy một hạt bụi.
Gương mặt tuấn mỹ vẫn giữ nét cười phảng phất chẳng rõ ý đồ.
Trong đôi con ngươi màu tím sậm ánh lên những tia sáng giảo hoạt, phàm nhân sẽ chẳng tài nào đoán được suy nghĩ từ chủ nhân của đôi mắt ấy.
Nghe thấy tiếng động phía sau, Phúc Tử Minh nghiêng đầu quay qua nhìn, đuôi mắt cong cong hoà nhã cười.
"Ngươi xong việc rồi sao?"
Sở Tiêu nhăn nhó đáp lời.
"Ha, cứ coi là đã xong đi. Nhưng ta muốn biết có phải ngài đã nhìn thấy cảnh này đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-nguy-tao/2822308/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.