Dịch giả: KenSeki
"Tung cao duy nhạc, Tuấn Cực vu thiên" (núi cao chỉ có Tung Sơn, Tuấn Cực so với trời)
Đây là môt câu danh ngôn trong 《 Kinh Thi 》
Trên ngọn Tung Sơn, những dãy núi cao ngất, khí thế hùng tráng, muôn hình vạng trạng, trên một con đường dưới chân núi có một người một khỉ đang đi lên.
Đúng là hai người Thôi Bác Văn và Vô Nhai Tử, sau khi Thôi Bác Văn từ trong Vạn Giới Không Gian đi ra, thì mới phát hiện ra trong lúc hắn bị tử khí ảnh hưởng mơ mơ màng màng thế nào lại đi lạc tận sang khu vực Hà Nam, xem xét phương hướng một chút, thì liền đi về hướng Thiếu Lâm Tự ở núi Tung Sơn.
"Đồ nhi! mau biến ra cho sư một ít hoa quả ướp lạnh để nếm thử đi."
Vô Nhai Tử hình như cũng rất sợ ở cùng một chỗ với Tiểu Y, nên kiếm một cái cớ bảo Thôi Bác Văn thả lão ra ngoài, dù sao nếu lão không nói gì thì người khác cùng lắm cũng chỉ coi lão như thú nuôi của Thôi Bác Văn mà thôi, chỉ có một điều khiến Thôi Bác Văn vẫn còn thắc mắc là tại sao lão có thể tùy ý ra vào Vạn Giới Không Gian, còn Tiểu Y thì lại không được.
"Không có!"
Sắc mặt Thôi Bác Văn sa sầm lại, cái con khỉ chết tiệt này, kể từ khi biết hắn tự học võ từ trong quyển bí kíp võ công kia, thì liền mặt dày nhận làm sư phụ hắn, còn viện lý là nói có sách mách có chứng, cuối cùng Thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-gian-thuong/3224241/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.