Dịch giả: KenSeki
Một chút mưa thu trời man mát, mưa thu không ngớt sắc thu dài!
Lá phong đã chuyển sang màu đỏ rực rỡ, ánh mặt trời chiếu qua kẽ lá càng thêm vẻ xinh đẹp.
Trên con đường nhỏ, một thân hình rắn rỏi mạnh mẽ đang bước đi chậm rãi, trong miệng ngâm nga một ca khúc rất lạ tai:
Thu ý nồng (*)
Người ra đi khi sắc thu đang nồng
Một chén rượu
Muôn vạn nỗi sầu
Ly biệt nhiều
Mùa lá rơi, người cũng ly biệt nhiều
Ta nắm lấy tay người
Ép chặt trong lòng
Ta muốn người nhớ kỹ
Lời hứa trong thinh lặng đó
...
Người ngâm lời hát đúng là Thôi Bác Văn, lúc hát đến đoạn này, thì gượng gạo gãi gãi đầu, ra là hắn đã quên mất lời...
"Aizz..." Thôi Bác Văn thở dài thành tiếng.
Nhìn lá phong đỏ khắp rừng, trời đã sang thu, vậy là hắn đã lưu lạc ở cái thế giới này được ba năm, bài Thu Ý Nồng này vốn là bài hát mà hắn thích nhất, thế mà giờ đây lại dần quên mất lời rồi...
"Liệu đến một ngày nào đó mình có quên mất thế giới kia hay không?"
Lúc này đây Thôi Bác Văn thực sự cảm thấy rất cô đơn, giống như một kẻ lãng tử lang thang, không biết khi nào mới có thể trở về nhà.
Thôi Bác Văn lắc đầu, nghĩ đến mấy chuyện này thật là nặng đầu, nên hắn không nghĩ nữa.
"Mà không biết tên đồ đệ quý hóa Đoàn Dự kia như thế nào rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-gian-thuong/3224221/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.