Dịch giả: KenSeki
Giờ phút này cả thế giới như dừng lại.
Thôi Bác Văn cảm thấy chẳng còn thiết sống nữa.
Cái quần cỏ, không sớm không muộn, hết lần này đến lần khác không sao, lại chọn đúng lúc này để rách.
Quan trọng nhất là lúc này hắn đang mang tư thế của một cao nhân tiền bối, thật sự là mất hết mặt mũi.
"Tiền bối... Người... hình như bị rơi mất quần." Giọng nói yếu ớt của Đoàn Dự vẫn còn văng vẳng bên tai hắn, trong giọng nói còn tràn đầy sự bối rối!
Lão Thôi Bác Văn cảm thấy tối tăm mặt mũi.
Cái trên họ Đoàn này thật là cái bình đất, không có một chút năng lực tế nhị.
Hiển nhiên hắn đã tự biết rằng đã bị rơi mất quần, nhưng họ Đoàn ngươi cũng không cần phải nói ra như vậy!
Làm như thế, khiến mọi người đều cảm thấy lúng túng.
Cứ như thế thì tương lai nhà ngươi khó có thể kiếm được bằng hữu! khó đào tạo...
"Khục... Không tệ, ngươi quả là người không sợ cường quyền, có can đảm, rất thẳng thắn! Bản tính trong sáng ngây thơ như trẻ sơ sinh, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi"
Thôi Bác Văn ho nhẹ, đành chỉ có thể bất chấp ngượng ngùng mà ngồi xuống bên cạnh, cũng nhờ Lão Thôi có da mặt dày hơn bất kỳ người bình thường nào khác, nếu không đã thành bộ dáng lúng túng không biết làm thế nào rồi!
Đoàn Dự giật mình hiểu ra, thì ra đây là khảo nghiệm đối với bản thân, liền vội vàng cúi đầu thật sâu thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-gian-thuong/3224206/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.