"Phu quân (tính để chồng cho Việt, cơ mà để một hồi mình cảm thấy sến vcđ, nên ae đọc kiểu hán việt cổ cổ này cho dễ chịu nhé, với cả mình fa dị ứng với chữ "chồng" này lắm, hehe) chàng về rồi!!"
Mộc Lam giống như đã quên mất chuyện vừa xảy ra, cũng quên luôn Trường Thiên dám phớt lờ mình, nàng như con chim nhỏ lao vào lòng Thiết Nham nũng nịu, nào có băng lãnh, nào có huyết tinh như vừa rồi.
"Thê tử ngươi sao, khá đấy, dạy tốt, vào chậm tí nữa là chuẩn bị ôm bộ hài cốt mà ngủ rồi!"
Bỏ lại một câu khinh thường từ trong ra ngoài rồi tiếp đi dạo, Trường Thiên vừa gặp cô gái kia thì hắn đã nói đích danh Thiết Nham như vậy chắc chắn sẽ có quan hệ gì đó, mà nàng cũng không để ý, chỉ quan tâm đến lập uy, làm việc mình thích. Nữ nhân ngu dốt như vậy ngoại trừ cái bề ngoài thì chả còn cái gì tốt hơn được nữa, có lẽ nàng tốt với Thiết Nham thật. Nhưng loại này cho, hắn cũng vứt, thậm chí không bằng một phần trăm của tiểu Di, tiểu Xà nhà hắn nữa.
Thiết Nham nuốt ực một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh chảy khắp toàn thân, hắn nghe ra ý vị trong câu nói của Trường Thiên, không chút nghi ngờ nào nếu mình vào chậm chút nữa thì đừng nói ôm bộ hài cốt ngủ, ngay cả cọng tóc cũng không có để thờ. Ba người Liên Nhất Long chính là tấm gương rõ ràng nhất dành cho Mộc Lam.
Đợi khi Trường Thiên đi khuất Thiết Nham mới đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-chi-ton/3148317/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.