Không biết bao lâu sau Trường Thiên tỉnh lại, đập vào mắt hắn là một không gian tối đen vô tận, Trường Thiên định hình thân hình lại rồi bước đi, ngay khi vừa bước được bước đầu tiên thì thân ảnh một người phụ nữ hiện ra trước mắt hiện ra trước mắt hắn, bà đang đeo một chiếc tạp dề đưa lưng vè phía Trường Thiên, có vẻ như đang cặm cụi làm gì đó. Người phụ nữ đột nhiên quay đầu cười hiền hậu: "Thiên, tới lấy cái dĩa đầu kệ chén bát tới đây, mẹ mới mua trái dưa hấu, con lấy vài miếng đem lên phòng mà ăn!"
Bất giác nước mắt Trường Thiên lăn dài, hắn run rẩy gọi: "Mẹ!" một tiếng "mẹ" chất chứa bao nhớ nhung, bao nhiêu uất ức trong lòng vỡ òa mà ra, đã bao lâu rồi hắn không được gặp, đã bao lâu rồi hắn không được ăn đồ ăn do chính tay mẹ làm. Trường Thiên bất chấp tất cả lao nhanh về phía người phụ nữ kia, chỉ là khi chạm vào thì hình ảnh mẹ hắn liền tan biến, cứ như thế từng thân ảnh thân quen lướt qua người hắn. Cha, chị Hà, ông Năm, ông Hai, Minh, Long và cả Kiếm Anh nữa, từng người một hiện ra rồi tan biến.
Đột nhiên trong đầu hắn nổ vang một tiếng, Trường Thiên thống khổ ôm đầu, nhưng đau đớn chỉ trong tích tắc, khi hắn mở mắt ra thì mình đã đứng trên một ngọn núi cao, rất cao, thậm chí có thể thấy một biển mây trắng phía dưới, ở trên đầu là vô vàn vì sao khổng lồ. Phía sau lưng hắn vang lên một tiếng gọi yếu ớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-chi-ton/3148260/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.