Trường Thiên đứng bên bờ hồ nhìn trời cao, "Rừng Xích Dạ này quả là thiên đường được tạo ra cho ta, kết giới bảo vệ hậu đại Thần thú từ thời Hồng Hoang còn tồn tại đến nay, khác quái gì bảo vệ ta đâu, gom hết ba đầu Thần thú còn lại về tay rồi tìm đường ra, đến khi đó con đường lên đỉnh Song Giới không còn xa nữa, Diệt Sinh Đạo Thần, Cường Thần, Tuyệt Thần, rửa cổ mà chờ ta đến, lão tử ăn hết các ngươi, để các ngươi thần hồn tan biến, theo Hạo Minh tiền bối mà bồi tội"
Nắm chặt tay, sự kiên định trong lòng Trường Thiên chưa bao giờ cao như thế này, hắn đã có lực lượng cùng thế lực ban đầu để theo đuổi Thần Đạo, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, Trường Thiên tự tin mình sẽ làm thịt hết tất cả rồi leo lên chí tôn vạn giới, đến lúc đó quay về nhà, chỉ là có ai còn sống không thì hắn không biết, tu luyện vô tuế nguyệt, Trường Thiên biết rõ điều này nên hắn không mong chờ Trái Đất quê hương có còn là thế kỷ 21 như khi ra đi hay không, mà chỉ cần được quay về nhà là đủ rồi.
Bất giác giọt nước mắt rơi xuống được một cơn gió nhẹ nhàng cuốn đi, nhớ nhà là một cảm giác không dễ chịu chút nào, đau đớn, nhớ thương, tuổi thân,... từng thứ từng thứ hòa vào giọt nước mắt bị gió cuốn bay đi xa. Trường Thiên tiếp tục mỉm cười tự tin như chưa xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn Băng Giao đang bôi thuốc lên khuôn mặt của mình:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gioi-chi-ton/3148243/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.