Vân phụ cảm giác chính mình đã mơ một giấc mộng dài, trong mơ y bị hai nhi tửđiên cuồng gian ***, dùng đủ các loại tư thế thao làm, thế nhưng y không chỉ không tức giận, trái lại là bị *** dục mãnh liệt chi phối, cam tâm tình nguyện đong đưa cánh mông phì nộn nghênh hợp nhi tử trừu sáp, trong miệng còn nói ra những lời *** đãng như vậy, quả thực đã không còn là chính mình nữa rồi.
Vân phụ mở mắt ra, phát hiện trời đã sáng bửng, cảm thấy có hơi nhức đầu, cả người bủn rủn, hậu huyệt có một loại cảm giác trống rỗng, tiếng nói khô khốc không gì sánh được, “Người đâu, rót nước.”
Hạ nhân đứng ở một bên phục vụ vội vã bưng nước ấm tới.
“Giờ nào?” Vân phụ nhuận hảo tiếng nói, hỏi canh giờ.
“Bẩm lão gia, giờ mão.”
“Cái gì, vậy hôm nay là ngày mấy?”
“Bẩm lão gia, hôm nay là mười hai tháng bảy.”
“Ngô…” Vân phụđỡ cái đầu đau nhức do bị say rượu, “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì, buổi trưa sau khi ta ăn cơm với Dương Nhi Phàm Nhi tiếp theo như thế nào?”
“Bẩm lão gia, buổi trưa hôm qua người và nhị vị thiếu gia ăn đến thật cao hứng, cũng uống hơi nhiều rượu, lão gia người cũng biết tửu lượng của bản thân mình rồi đấy, cho nên sau đó liền uống say, nhị vị thiếu gia đỡ người về phòng nghỉ ngơi, còn phân phó hạ nhân không được đến quấy rối người. Buổi tối lão gia cũng không có tỉnh, nhị vị thiếu gia lại sang đây thăm người, cho người uống thuốc giải rượu vàăn chút đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-gia-phu-tu-tam-nhan-hanh/1615624/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.