Thiên Thanh liên tục gõ bàn suy nghĩ. Hắn cảm thấy mình điên rồi. Hắn bật dậy, ngay lập tức qua phòng Diêm Phước. Hắn không thèm gõ cửa mà mở toang nó ra. Bao lời nói trực trào trong bờ môi nghẹn ứ lại. Đập vào mắt hắn là hình ảnh Diêm Phước đang tắm! Không có bình phong che chắn, không có gi cả!? Nếu hắn không đẩy của bước vào thì y sẽ như thế này cả tối ư!?
Diêm Phước đang thiu thiu ngủ trong làn nước ấm sắp nguội lạnh, y cảm thấy hơi mệt sau khi tiêu hao kha khá năng lượng. Nhìn các chiêu thức y ra từ tối đến giờ có vẻ đơn giản nhưng thực chất tốn rất nhiều linh lực. Y ngủ không sâu, nghe thấy tiếng mở cửa mạnh, y liền mở mắt ra. Diêm Phước thấy Thiên Thanh đang đứng trước cửa phòng. Y hơi giật mình lấy khăn tắm che lại thân thể.
Diêm Phước hơi ngại ngùng cười gượng.
"Thái tử điện hạ, ngài còn chuyện gì muốn phân phó?"
Sao y có thể bất cẩn đến thế chứ, nghĩ mình ở trong phòng một mình nên lười không lấy bình phong chắn. Giờ thì hay rồi, để Thiên Thanh thấy y đang trong tình trạng này hắn sẽ chỉ cảm thấy ghê tởm y thêm. Từ sau sự việc lần trước đã thế rồi...
Thiên Thanh tức tối nhìn Diêm Phước. Y đang trong trạng thái nửa kín nửa hở, cái khăn tắm nhỏ bé kia không thể nào che hết cảnh xuân bên trong. Thân thể mảnh khảnh, làn da trắng ửng hồng do hơi nước hun lên. Khăn tắm áp sát vào người khiến nó bị thấm nước làm nửa thân trên của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-duc/439653/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.