Chương trước
Chương sau
"Ta là Vân Ca, nữ phụ xuyên không số khổ nhất lịch sử xuyên không giới."

"Ta như vậy đã làm lạc mất nữ chủ rồi a."

"Không có cô ta, ta làm sao vào Huyền môn tu tiên đây a."

Vân Ca một mình nằm trong lều nhỏ, bắt chân chữ ngũ, trong miệng còn ngậm một cọng rơm. Cô hiện tại chỉ có một mình đám người này tại sao lại lần lượt mất tích như vậy, sao chỉ có mình cô là không sao cả, nữ chính bị người ta bắt đi rồi, Huyền Sư thì vẫn không thấy bóng, ngày tháng lang bạc này cô còn phải chịu đến lúc nào đây. Vân Ca đang suy ngẫm thì phát hiện bên ngoài lều tranh có tiếng động lạ, cô mở cửa ra xem, thì thấy một nam nhân cao lớn mình đầy máu tươi bị ngất trước lều. Vân Ca vốn không muốn lo truyện bao đồng, nhưng đạo đức của một công dân không cho phép việc cô thấy chết không cứu, nếu hắn ta chết thật cô sẽ giúp cho hắn nhập thổ di an a.

Vân Ca khó khăn kéo nam nhân kia vào trong lều, cô thuần thục băng bó sử lý các vết thương cho hắn. Vân ca phát hiện trên người nam nhân này có bạc nên đã tiện tay xu luôn coi như là hắn tâ trả tiền viện phí. Sáng sớm hôm sau Vân Ca vào thành mua một ít gạo, thuốc và hai bộ y phục một cho cô một cho hắn. Vân Ca trở lại thấy người kia vẫn chưa tỉnh liền giúp hắn kiểm tra vết thương, còn lau người thay y phục cho hắn, cô coi đây như một phúc lợi mà mình được hưởng. Chuyện là đêm qua sau khi lau sạch máu trên người nam nhân này cô phát hiện thì ra hắn ta là một đại mỹ nam. Dải tóc tuôn dài đen tuyền vô cùng mềm mịn, mắt hạnh mày kiếm, sống mũi lại rất cao, môi đỏ răng trắng, thân hình thì ôi thôi khỏi phải chê rồi, thân dày ngực đá thắt lưng ong. Mỹ nam a, cực phẩm thế này lại rơi vào tay một tiểu đồng âm như cô thật là không biết là phúc hay là họa cho hắn ta. Thay y phục cho hắn xong Vân Ca liền đem bộ y phục dính máu kia đi đốt, phong sẽ có người phát hiện ra tung tích của hắn, cái này là cô thấy trên phim truyền hình, đốt xong y phục cô liền đi sắc thuốc và nấu cháo cho hắn.

Nam nhân này cứ liên tục sốt cao không hạ, Vân Ca sợ hắn sẽ chết nên một bước cũng không dám rời đi. Thuốc vừa sắc xong liền đem bát thuốc ngâm vào chậu nước lạnh cho mau nguội tiếp đó dùng phương pháp củ chuối thịnh hành nhất trên phim cổ trang đem thuốc mớn cho hắn. Thuốc này vừa hôi lại vừa đắng Vân Ca mớn cho hắn xong bản thân cô cũng mất nửa cái mạng. Mặc cho Vân Ca chăm sóc thế nào nam nhân này vẫn không tỉnh lại. Vân Ca sợ hắn đói lại đem gạo nấu thành nước hồ tiếp tục mớn cho hắn. Liên tục như thế trong ba ngày ba đêm đến khi cô sức cùng lực kiệt mà ngất đi thì hắn mới tỉnh lại.

Sau khi hắn tỉnh lại, phát hiện y phục của bản thân đã được thay, các vết thương đều được băng bó, bên cạnh còn có cháo, thuốc và một tiểu ăn mày đang bất tỉnh. Sau vài lần điều khí, hắn nhẹ đến bên cạnh tiểu ăn mày này ngửi ngửi, sau khi xác nhận nàng chính là người cứu hắn, liền ôm nàng rời đi. Vân Ca tỉnh lại phát hiện bản thân đang ở trong một gia phòng sạch sẽ sang trọng, y phục trên người cũng đã được thay đổi, toàn thân sạch sẽ đến lạ, đã lâu rồi cô chưa được trải nghiệm cảm giác sảng khoái này. Cô từ trên giường chạy đến trước cái gương lớn, vui vẻ ngắm nhìn bản thân.

Cô mặc trên mình một bộ hoa phục màu hồng phấn, mái tóc xuông dài ngang hông đã có phần sơ cứng vì nắng, tay chân bé nhỏ đen nhẻm, cái mặt nhỏ nhỏ xinh xinh, hơi đen xíu nhưng nhìn vẫn rất là có nét, tương lại nhất định là một tiểu mỹ nhân. Đến lúc này Vân Ca mới phát hiện bản thân mình lại gầy đến mức đáng thương. Cô còn đang cảm thán thì một cô gái mang một ít thức ăn vào cho cô, phải nói là rất nhiều các mỹ nhân tỷ tỷ, mang đên cho cô cả một bàn đầy thức ăn. Vân Ca còn chưa kịp chào hỏi thì bọn họ đã đi xa mất rồi, bỏ lại Vân Ca một mình trong phòng với bàn thức ăn và một dấu hỏi to đùng.

Trước mắt đã có thức ăn, Vân Ca đã đói lâu ngày sớm không nhịn được mà nhào đến ăn như hổ đói. Cô ăn hết món này đến món kia, bát đũa đều không cần mà trực tiếp dùng tay để bốc. Vân Ca qua mấy tháng trải nghiệm thực tế làm ăn mày cơ hồ bản thân cô cũng đã quên luôn cách dùng đũa thay vào đó là việc lấy thức ăn trực tiếp bằng tay. Khi ăn cô còn không quên quan sát tứ phía, nhìn hết bên này rồi đến bên kia, sợ có kẻ cướp thức ăn của mình. Vân Ca đáng thương trước khi chưa gặp được đám người Lý Á Anh cô thường xuyên phải chịu đói còn bị kẻ khác tranh cướp thức ăn. Đến hiện tại cái ăn và mạng sống đối với cô đã là thứ quan trọng nhất, cô muốn về nhà, nhất định cô phải là kẻ sống sót cuối cùng.

Vân Ca càng nghĩ lại càng cắm đầu vào ăn, mà không nhận ra căn phòng này từ sớm đã nhiều thêm một người. Nhìn bộ dạng ăn như quỷ chết đói của Vân Ca, người này chỉ biết lắc đầu cười khổ. Hắn như vậy lại đem về một tiểu quỷ tham ăn, nhìn nàng ăn ngon như vậy hắn cũng có chút đói bụng, liền đến bên cạnh nàng nhẹ ngồi xuống. Vân Ca vừa ngóc đầu lên thì đã nhìn thấy hắn, hắn mang đến cho cô một cảm giác vô cùng quen thuộc. Hắn lại nhìn cô mà nở nụ cười, môi hắn nhẹ đưa, lộ ra hàm răng trắng bóng, còn có hai chiếc nanh dài, làm Vân Ca bất ngờ đứng hình mất năm giây. Sau khi cô bình tĩnh lại, cô chỉ biết nhìn hắn hề hề cười ngu sau đó né qua cho hắn ngồi.

Vân Ca từ trên người hắn nghe được mùi hương quen thuộc, hắn vậy mà chính là kẻ mình đầy máu tươi mà cô đã cứu. Xem ra hắn cho cô thức ăn có thể là muốn báo ơn, đã là người quen thì có gì đâu mà sợ, chẳng qua là ăn cơm chung thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu. Hơn hết là nam nhân này, ôi ông trời của tôi ơi sao mà đẹp trai quá vậy, phong cách lại có phần giống Dracula, ôi có hai cái răng nanh nhỏ yêu quá đi mất. Vân Ca không nhịn được mà gào thét trong lòng, cô vui vẻ lấy một cái đùi gà bỏ vào chén của hắn, hành động của Vân Ca làm hắn thoáng sững người, sau khi suy nghĩ trần chừ giây lát hắn cũng vui vẻ bắt đầu ăn. Hai người xa lạ ngồi cùng bàn ăn, cả hai đều không ai nói với ai câu gì, nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác bình yên đến lạ thường. Nam nhân này ăn xong liền không nói một lời mà rời đi, bỏ lại Vân Ca với một đống dấu hỏi to đùng. Sau khi hắn đi các vị tỷ tỷ xinh đẹp kia lại đến thu dọn chén đĩa còn dọn lên cho nàng một bàn đầy hoa quả, bánh kẹo. Vân Ca khó hiểu đây là muốn nuôi heo sao, à không phải là nuôi người để dành hút máu chứ, bé tẹo như cô làm gì có máu cho mà hút. Vân Ca bị chính mình dọa cho sợ, cô lúc này mới nhớ đến hệ thống kia vội mở công năng gọi hệ thống.

"Ăn nho không bỏ vỏ!"

Vân Ca vừa nói dứt lời thì hệ thống lúc này cũng vui vẻ hiện ra trên tay còn cầm cái đùi gà vui vẻ gặm, gặm. Lại còn vô cùng tốt tính, cho Vân Ca cắn thử một miếng, nhưng Vân Ca vừa mới ăn xong nên cũng không thèm đếm xỉa đến hệ thống thấy vậy liền cau mày hỏi cô.

"Hê, chán cơm thèm đất rồi hả?"

"Hay là ngươi ăn bẩn quen rồi, hiện tại có đồ ăn ngon lại ăn không nổi?"

"Ngươi tự mà nhìn xem." Vân Ca bĩu môi, chỉ tay về phía cái bàn ngập đầy thức ăn.

"Phát tài rồi!"

"Ngươi mới trúng số hay sao mà ăn sang vậy!"

"Thảo nào tiểu gia mời ngươi lại không thèm ăn."

"Bởi con người ta nó có số, có tiền rồi liền không thèm ăn những thứ tầm thường."

"Uổng công tiểu gia mang đồ đến cho ngươi."

"Hiện ta, chỉ đành tự mình ăn vậy."

Hệ thống nói xong liền hung hăng hướng Vân Ca mà cắn đầy một họng toàn là đùi gà.

"Này giằng mặt ai vậy?"

"Chẳng phải ta gọi ngươi đến đây ăn cùng rồi sao."

"Ta còn chưa kịp mở miệng, ngươi đã nhào thẳng vào họng ta ngồi rồi."

"Lại còn dám trách ta."

Vân Ca bày ra bộ dạng uất ức ngồi phịch xuống ghế, hệ thống thấy bản thân mình hình như đã làm sai, liền cố đấm ăn sôi bắt bẻ lại Vân Ca.

"Này ta nói ngươi, giàu có rồi thì mau trả bạc lại cho tiểu gia."

"Ta nói ngươi, sao mà không nói lý lẽ vậy."

"Ta còn chưa nói cái gì mà."

"Sao ngươi lúc nào cũng nhảy vào họng ta thế."

Hai người một lớn một nhỏ cứ thế cãi nhau, không ai chịu nhường ai, cuối cùng vẫn là hệ thống chào thua, hướng Vân Ca mà tạ lỗi. Vân Ca thắng lợi liền vui vẻ cười lớn tiếng cười trong chẻo vang vọng khắp cả ma cung. Vân Ca và hệ thống cãi nhau đã rồi bắt đầu cùng nhau lăn ra cười, cười được một lúc Vân Ca lúc này mới nhớ ra mình gọi hệ thống đến để làm gì. Cô liền tự nhéo chính mình để bản thân mình bình tĩnh lại, sau đó cô kể lại với hệ thống những chuyện mà bản thân đã trải qua trong suốt nửa năm lưu lạc. Hệ thống vừa nghe cô kể vừa vui vẻ ăn những thứ bánh kẹo để sẵn trên bàn, lâu lâu lại đưa cho cô một chén nước để nhuận giọng. Vân Ca kể hết một hơi, bản thân cô cũng mệt đến đói cả bụng, liền nhập hội ăn uống cùng hệ thống, hệ thống sau khi biết hết mọi việc liền nghiêm giọng nói với cô.

"Ta không biết nên vui hay nên buồn dùm cho ngươi nữa."

"Trước mắt ta thấy nha đâu ngươi, chính là cái gì mà, à chính là chuột xa hũ nếp."

"Ý ngươi là sao, bớt văn vở đi cái." Vân Ca mất kiên nhẫn ngắt lời hệ thống.

"Yên nào, ngươi nói ta nhảy vào họng ngươi."

"Không cho ngươi nói, giờ nhìn xem, ai nhảy vào họng ai." Hệ thống lèm bèm cãi lại.

"Hứ, chắc ngươi hơn ta quá."

"Dốc láo, riết quen." Vân Ca cáu khỉnh.

"Ơ, cái ranh con ngu ngốc nhà ngươi."

"Ngươi có im đi không cho cha ngươi nói."

"Cha ta, ngươi mơ cũng đẹp quá đó."

"Ngươi.."

"Không được đấm ký chủ, không được đấm ký chủ, không được đấm ký chủ.."

Hệ thống bị Vân Ca chọc cho tức đến đỏ cả mặt, hắn liên tục nhắc đi nhắc lại ba lần câu "Không được đấm ký chủ!", làm như vậy ba lần hắn mới có thể bình tâm nói chuyện tử tế với Vân Ca.

"Ta nói, ngươi hiện tại đang ở Ma Cung, ở Ma Vực, Triều Châu."

"Nơi đây trong bản địa đồ của hệ thống là nơi mà tộc sinh sống."

"Vua của nơi này là Ma Tôn Hình Nguyên."

"Kẻ mà ngươi cứu rất có thể là hắn."

"Hắn là lão đại của Ma giới, cũng chính là đại boss, phản diện mạnh nhất ở đây."

"Ồ men, không phải chứ vậy phải làm sao?"

"Trong kịch bản nói ta đi theo Huyền Sư, mà Huyền môn vốn là tiên môn thế gia."

"Đối đầu trực tiếp với ma tộc, ngươi nói xem hiện tại ta có phải là dê dâng miệng cọp tìm chết không?"

"Ai mà biết được ngươi, ta mới vắng bóng có mấy ngày mà ngay cả Ma Vương ngươi cũng dám nhặt về."

"Ta thật không biết sau này ngươi sẽ còn làm ra được những chuyện kinh thiên động địa gì nữa?"

Hệ thống bất lực lắc đầu, theo như phó bảng của hệ thống thì Ma Tôn này sau khi thoát ra khỏi phong ấn sẽ gặp được nữ chủ cũng chính là Lý Á Anh, sau khi được nàng ta cứu thì đã yêu nàng ta, trở thành một trong số 3000 hậu cung của nàng ta, cơ mà chẳng phải những chuyện này đều là chuyện của mười năm sau, khi đó Vân Ca và Lý Á Anh cả hai đều đã trưởng thành. Hiện tại mọi việc lại có vẻ diễn ra sớm hơn kịch bản, rất có thể là do hệ thống trong quá trình khởi động lại sau khi Vân Ca thất bại ở nhiệm vụ trước đã xảy ra sai xót dẫn đến việc tình tiết bị đảo lộn. Việc này tuyệt không thể để cho Dich Vũ chủ nhân biết được nếu không hắn có mười cái mạng cũng không đủ đền.

Vân Ca quan sát nãy giờ thấy hệ thống Bồ đào cứ liên tục lẩm bẩm một mình. Cô không nhịn được muốn hỏi chuyện hệ thống thì hắn lại đột ngột biến mất trong ánh sáng màu bạc, Vân Ca hoảng loạn, cô liên tục goi hệ thống nhưng đáp lại cô chỉ là dòng chữ màu đỏ chói mắt. "Tự thân bảo trọng, thuận theo tự nhiên, chờ ta quay lại." Vân Ca lúc này như được khai sáng công như vậy có tính và phá rối hậu cung của nữ chính rồi không, dù sao trong kịch bản kia cũng có nói tới vị Ma Tôn si tình này. Cô chỉ tạm thời mất đi một nữ chủ đùi to Lý Á Anh, đổi lại được một kim chủ mỏ vàng siêu cấp vô địch Ma Tôn Hình Nguyên, tính ra lần này việc làm ăn này của cô cũng không lỗ, xem lại còn có được chút lời. Vân Ca như mở cờ trong bụng âm thầm quyết định "Ma Tôn đập trai ơi, ta đến đây, ha ha."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.