Chương trước
Chương sau
Sau khi Vân Ca uống thuốc được một lúc thì bắt đầu buồn ngủ, cô ngủ thiếp đi trong lòng của Hình Nguyên. Hắn thấy Vân Ca đã ngủ thì không làm phiền đến cô nữa mà lặng lẽ đi ra ngoài. Hắn một mình đến đại điện xem xét các tấu chương mà cấp dưới đã trình lên. Trong thời gian hắn bị phong ấn ma giới đã thay tám đời vua nhưng hết thảy đều là lũ vô dụng. Chẳng những không giúp ích gì được cho Ma giới ngược lại biến nơi này thành đống hỗn loạn. Ma cung nhìn bên ngoài thì uy nghi, nhưng bên trong thì lại chống rống.

Ngân khố trống không, đất đai bị bỏ phế, người dân ma giới thì chịu cảnh đói khổ lầm than. Thường xuyên phải đến nhân giới cướp bóc, dẫn đến hình ảnh của Ma tộc ngày càng thêm nhơ nhuốc. Hình Nguyên vuốt chán thở dài, hắn không ngờ rằng tộc nhân đời sau của mình lại ăn hại đến vậy. Vương chủ chỉ biết ăn chơi đàn điếm, quan lại tướng sĩ thì cướp bóc, áp bức dân chúng. Binh tướng cũng chẳng thèm để tâm thao luyện, dẫn tới bị yêu giới cướp mất hai thành trì và bị bắt cống nạp.

Hắn càng xem càng tức, hắn tức đến mức hất tung cái bàn tấu sớ giấy bút đều bị văng hết ra xa. Đám ma y thị nữ đều sợ hãi quỳ rạp trên đất, đầu cúi thật sâu không dám ngước nhìn. Ngay cả thở cũng đều không dám thở mạnh. Hình Nguyên lệ khí đầy mình bước ra khỏi điện, hắn đến địa lao là nơi giam giữ hoàng tộc ma giới cai trị trước kia. Hắn vừa bước vào địa lao, đám người cựu vượng liền sấp mặt quỳ lạy van xin hắn tha tội. Hắn trông đám ranh con tham sống sợ chết này lửa giận chẳng những không giảm mà còn tăng cao.

Hắn phất tay bỏ đi trước khi đi còn bồi thêm một câu khiến đám vương tộc này sợ đến khóc ra máu.

"Ngọ hình, tam khắc, ngày mai, thị trảm Ma Cung."

Dứt lời thì người cũng rời đi, đám nha lệ nghe lệnh hắn thì quỳ xuống cẩn mệnh, cung tiễn hắn rời đi. Hắn đi không xa đã nghe thấy tiếng người la khóc chửi rủa hắn, hắn chỉ hừ lạnh một cái sau đó trở về ma cung tiếp tục coi tấu sớ. Ma giới lúc này tài lực cạn kiệt nguyên khí đại thương, còn bị bộ tộc khác áp bức, hắn hiện tại công lực cũng chưa hoàn toàn hồi phục. Muốn nhanh chóng hồi phục thì phải bế quan điều khí, nhưng mà hiện tại bên cạnh hắn không có lấy một ai có đủ năng lực để cai quản ma giới này. Hắn thở dài mệt mỏi tiếp tục xử lý tấu chương.

Sáng sớm hôm sau, phải nói là trưa ngày hôm sau Vân Ca bị tiếng la hét than khóc, thấu trời bên ngoài dọa cho thức giấc. Cô lồm cồm từ trên giường bò xuống, thấy cô thức dậy hai nha hoàn đến bên cạnh giúp cô xúc miệng trải tóc. Vân Ca đương nhiên rất hưởng thụ cái dịch vụ cao cấp này, cô tò mò hỏi một cô gái đang trải tóc cho mình.

"Vị mỹ nhân tỷ tỷ này, bên ngoài có việc gì vậy?"

"Ta nghe bên ngoài có tiếng người than khóc, rất thảm đó."

"Tiểu cô nương, ngươi không bị câm sao?" Cô gái kia khinh ngạc hỏi lại.

"Ta không có bị câm, ta chỉ là sợ người lạ không muốn nói chuyện." Vân Ca lễ phép trả lời.

"À, ra là vậy, tiểu cô nương đừng sợ bọn ta là người tốt, không làm hại ngươi đâu."

"Ta biết mà, các tỷ mấy ngày nay đều bận rộn vì ta, cảm ơn nha." Vân Ca ngọt ngào nói.

"Không cần khác sáo đâu."

"Đúng vậy, cô là khách của Ma Tôn cũng là khách quý của chúng tôi."

"Ta có thể ra ngoài xem thử không?" Vân Ca hỏi.

"Tiểu cô nương bên ngoài đang chém đầu á, đáng sợ lắm, không có gì để coi đâu."

"Thật vậy sao?"

"Đúng rồi, hai tỷ tên gì vậy?"

"Ta là Bích Di"

"Ta là Bích Thảo"



"Bích Di tỷ tỷ, Bích Thảo tỷ tỷ."

"Muội tên Vân Ca, rất vui được gặp các tỷ."

"Vân nhi tiểu muội, ngươi gầy thật đó." Bích Di trêu chọc.

"Tỷ chọc ta, ta đi ra ngoài chơi cho hai tỷ vừa lòng."

Vân Ca dứt lời vui vẻ chạy ra ngoài, Bích Thảo và Bích Di cũng vội vàng đuổi theo. Bên ngoài ma cung là một mảnh hoang tàn đổ nát tuy nói nơi này là kinh đô ma giới, nhưng do nhiều năm chinh chiến với yêu tộc. Cộng với việc bóc lột áp bức của ma chủ đương thời khiến cho tộc dân ma giới đối với ma quốc càng thêm chán ghét. Họ họp lại thành những đội quân phản loạn mấy năm nay luôn gây phiền phức cho hoàng tộc ma quốc. Gần đây thôi trước khi Hinh Nguyên trở về đã xảy ra một trận thảm chiến giữa nội bộ ma giới, không những tàn phá đi một nửa ma cung, mà còn khiến cho rất nhiều người dân vô tội phải chết.

Hình Nguyên phá bích trở về lại gặp cảnh con dân ma giới, tự bạo đánh giết lẫn nhau. Người dân đói khổ, cướp bọc khắp nơi, còn bị yêu tộc phương bắc thôn tính. Mà lúc này hoàng tộc ma giới chỉ biết hưởng thụ đạp lên xương máu của nhân dân, nên mới có màn thị trảm ngày hôm nay. Khi Vân Ca chạy đến nơi, thì đám ma tướng đã hành hình xong, máu me loang lổ khắp mọi nơi, từng cỗ thi thể không đầu được đám ma binh khiêng đi. Đầu của bọn họ thì bị đóng vào một cây đinh sắt dài mười phân sau đó treo ở bên ngoài ma thành. Vân Ca trông thấy khắp nơi đầy máu thì sợ hãi, bụng cô cảm thấy vô cùng khó chịu, mùi máu tanh hòa vào mùi ẩm mốc và mùi khét của thành cung hoang tàn này, làm Vân Ca khó thở, cô ôm ngực chạy sang một góc mà nôn khan. Hình Nguyên, ngồi trên đài vấn trảm, thấy Vân Ca chạy tới, còn khổ sợ nôn khan thì lo lắng, hắn tiến về phía nàng.

"Nha đầu, sao ngươi lại chạy đến đây?"

"Nơi này rất bẩn thỉu, ta đưa ngươi quay về."

Vân Ca nhìn hắn với vẻ mặt si mê, cô không biết mình phải nói cái gì mới phù hợp. Vậy nên, cô chỉ đứng im nghiêng đầu mà nhìn hắn, hắn đưa tay xoa đầu Vân Ca sau đó dắt tay cô đi. Bích Di, Bích Thảo lúc này mới chạy tới, thấy Vân Ca được Hình Nguyên dịu dàng dắt đi thì tỏ ra hốt hoảng. Bích Di còn cho là bản thân nhìn nhầm nên lau mắt một lần rồi nhìn lại, đập vào mắt cô chính là bóng lưng đang khuất xa dần của Hình Nguyên và Vân Ca. Lần này cô thật sự nhìn không lầm rồi, Bích Di và Bích Thảo nhìn nhau cười, sau đó nhanh chóng chạy đuổi theo.

"Người tên là gì?" Vân Ca vừa đi bên cạnh Hình Nguyên vừa khẽ hỏi.

"Ai?" Hình Nguyên kinh ngạc nhìn xung quanh.

"Là ta, ta ở đây nè, ngươi.. tên của ngươi là gì vậy?" Giọng nói non mềm lần nữa lại vang lên, cô vừa nói vừa lắc lắc tay hắn.

"Nha đầu, ngươi không bị câm sao?" Hình Nguyên ngồi xuống, hai tay nắm lấy vai nàng hưng phấn hỏi.

"Không có, ta sợ người lạ nên không nói chuyện thôi."

"Ca Ca, ta biết huynh là người tốt, huynh đã cứu ta có phải không?"

"Huynh tên là gì vậy?" Vân Ca liên tục hỏi hắn.

Hắn nhìn tiểu hài nữ đáng yêu trước mặt mình bi ba bi bô, trong lòng cũng dần trở nên thoải mái, hắn nói với nàng.

"Tên của ta là Hình Nguyên."

"Đã nhớ chưa?" Hắn lại hỏi nàng.

"Ta đã nhớ rồi, Hình Nguyên ca ca."

"Huynh năm nay bao nhiêu tuổi rồi, có người yêu chưa, có vợ con chưa?" Vân Ca vẻ mặt si mê hỏi.

"Hả?" Hình Nguyên nghe xong câu hỏi này thì phá lên cười.

Vân Ca lúc này mới biết mình vừa hỏi cái gì, gương mặt liền trở nên đỏ ửng. Cô thật muốn tìm một cái hố để chui vào.

"Ha Ha."

"Nha đầu, ngươi hỏi nhiều như vậy có phải là thích bổn tôn rồi không?" Hình Nguyên trêu ghẹo.

"Không có, ta chỉ hỏi thôi, cái đồ tự luyến nhà huynh ta mặc kệ huynh."

Vân Ca nói xong thì bỏ đi, thật ra là cô đang xấu hổ đến không nói nên lời, cô thật sự rất muốn chạy thật xa để không bị nam nhân này trêu ghẹo. Chút tâm tư nhỏ bé này của cô làm sao qua được mắt của Hình Nguyên, tuy bề ngoài hắn có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra lại vô cùng phúc hắc vô lại. Một khi hắn đã có hứng thú với thứ gì đều sẽ cường bạo đoạt lấy, có chết cũng không buông tay. Chẳng qua là do đại lão này giỏi che dấu mà thôi, ngoài Vu Y ra, có lẽ người đầu tiên nhìn thấy bộ mặt này của hắn chính là Vân Ca. Hắn đuổi theo nàng cợ nhã trêu đùa, Vân Ca, thẹn quá hóa giận mặc kệ tên này thân phận là gì hôm nay cô cũng phải cho hắn một trận.

Vân Ca trừng mắt nhìn Hình Nguyên, sau đó cô chạy đến chỗ một ma y cướp lấy cây trổi chà trên tay cô ta, một sống hai chết rược đánh Hình Nguyên. Vốn tưởng nam nhân này sẽ nổi giận một chưởng đánh chết cô, ai dè hắn lại cực kỳ hợp tác với cô, cùng nhau chơi trò đuổi bắt, cô đuổi hắn chạy, cô càng chửi hắn càng trêu, cô mệt rồi đứng lại thở hắn cũng sẽ đứng lại chờ cô thở xong sau đó lại chọc cho cô đuổi hắn. Hắn chơi đến vô cùng vui vẻ còn cô thì mệt đến tắt thở đến nơi, cô nhìn hắn bằng cặp mắt hình viên đạn, hắn lại vui vẻ nhe răng cười. Thật là tức chết cô mà, có phải cô nhìn nhầm nữa rồi không, nam nhân này không những đẹp lạ mà còn khùng nữa.

Hai người giỡn chán rồi thì cùng nhau nằm ra bãi cỏ, cô vui vẻ quay đầu sang nhìn hắn. Không ngờ một ma quân như hắn lại có tâm tính như một đứa trẻ con vậy, thích chạy giỡn nô đùa, còn hay ăn nữa chứ. Thấy Vân Ca cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình Hình Nguyên thấy khó chịu liền nói với cô.

"Nha đầu, ngươi nhìn chằm chằm bổn quân như vậy là có ý gì?"

"Ha ha, chỉ thấy huynh chơi chung rất vui."

"Nếu không phải họ nói huynh là ma quân ta cũng không dám tin huynh là ma quân đáng sợ trong miệng của mọi người."



"Nha đầu, ngươi không sợ ta?" Hình Nguyên hứng thú nói.

"Không sợ, chết ta cũng đã chết qua rồi, huynh nói xem ta còn sợ cái gì chứ?"

"Ha ha, nói cũng phải, nha đầu ngươi còn nhỏ khẩu khí lại không nhỏ."

"Ha ha, tại huynh người lớn không chấp con nít như ta thôi, chứ ta ở nhà mà kiểu này là cha ta đánh ta gãy giò luôn á."

"Khi ta đưa ngươi đi, không hề gặp qua ai khác." Hình Nguyên hờ hững nói.

"Phải, họ đang ở một thế giới khác, ta không tìm được họ nữa." Vân Ca cụp mi buồn bã nói.

"Ta làm ngươi mất hứng rồi?" Hinh Nguyên lo lắng hỏi.

"Không có, à mà, ta nghe Vu y đại phu nói huynh cần bế quan dưỡng thương gì đó?"

"Huynh không đi sao, còn rảnh rỗi mà giỡn với ta?"

"Ma giới đang loạn, ta không còn tâm tư nào mà nghĩ cho mình." Hình Nguyên thở dài nói.

"Nha đầu chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, ta đảm bảo không một ai có thể đụng đến, dù chỉ là một sợ tóc của ngươi." Hắn nhìn Vân Ca kiên định nói.

"Ha ha, vậy đa ta trước à nhe, ta khó nuôi lắm đó." Cô trêu đùa nói.

"Không ngại." Hắn nói xong thì nhìn lên bầu trời, nắng đã nhạt rồi, mây thì đang giăng thành từng lối.

Vân Ca nhìn ra hắn có tâm sự thì thuận miệng hỏi hắn.

"Chuyện ma giới ta đã nghe Vu Y đại phu nói qua, các tỷ tỷ cũng kể rất nhiều."

"Huynh là vì những chuyện này mà lo lắng phải không?"

Nghe được câu hỏi của Vân Ca hắn thoáng chút khinh ngạc rồi hờ hững trả lời.

"Phải."

"Huynh lo lắng huynh bế quan, sẽ có người nhân cơ hội làm hại ma giới, chính sự ma giới không do huynh sử lý tất sẽ loạn?"

"Không sai."

"Này ta nói huynh đấy bớt chảnh chọe lại xíu được không, người ta nói với huynh quá trời, huynh chỉ đáp lại có mấy chữ." Vân Ca phụng phịu chu môi nói.

"Ha ha, trả lời ngươi là đã nể mặt ngươi rồi?" Hình Nguyên lười biếng đáp.

Vân Ca cau mày, con người này, à không con ma này có phải bị đa nhân cách rồi không? Hồi nãy còn chơi chung vui lắm mà giờ tự nhiên biến thành mặt lạnh chảnh chó rồi. Đáng ghét!

"Nha đầu ngươi lại học Vu Y rồi, muốn gì cứ trực tiếp nói với ta?"

"Thật sao? Dễ nói chuyện như vậy à?" Vân Ca nghi ngờ hỏi lại.

Hình Nguyên bắt đầu mất kiên nhấn hắn toan đứng dậy trở về thư phòng sử lý sự vụ. Vân Ca thấy hắn muốn bỏ đi thì nắm tay áo hắn mà đứng lên mạnh dạn nói.

"Huynh có tin ta không?"

Tuy không biết cô đang nói về cái gì nhưng hắn vẫn dứt khoát một chữ.

"Tin!"

"Vậy được rồi, bây giờ huynh lập tức đi bế quan đi, đi ngay và luôn."

"Việc của ma giới huynh cứ yên tâm giao lại cho ta và Vu lão đầu."

"Nhất định không để huynh phải thất vọng?"



"Vì sao lại muốn giúp ta?" Hắn nhìn tiểu nha đầu nhiệt tình trước mắt nghiêm túc hỏi.

"Thích được chưa!"

"Vu lão đầu nói, thời gian này là thời tốt nhất để huynh trị thương, bỏ lỡ sẽ không thể cứu nữa."

"Sẽ chết đây! Huynh mau đi đi, ở đây cứ giao cho ta."

"Ai, nhìn cái gì mà nhìn mau đi đi, ta cũng không có làm không công đâu?"

"Khi nào huynh khỏi bệnh, thì lấy thân báo đáp đi." Vân Ca nhất thời cao hứng nên lỡ miệng nói ra ý nghĩ của mình bây giờ cô chỉ ước mình có cái hố để chui vào.

"Được!" Hắn sảng khoái đáp.

"Không cần suy nghĩ một chút sao?" Vân Ca hỏi lại.

"Không cần!"

"Thành giao!"

"Ta giúp huynh quản ma giới huynh hết bệnh liền cưới ta đấy nhé!" Cô lém lỉnh nói.

"Được, chờ ta về, cái này cho ngươi, có nó ma giới này đều sẽ nghe lời ngươi."

Hắn nói xong thì đi biến mất bỏ lại cô ngây người cười ngu, hề hề, ngọt!

"Hệ thống ra đây mà xem, lão nương thành công rồi nè."

Hệ thống hiện ra nhìn cô cười đắc ý thì bĩu môi.

"Hắn chưa có yêu ngươi đâu, thành công cái con khỉ á."

Vân Ca nghe xong thì nhăn mặt, hệ thống này bị tàn não rồi, mấy ngày không gặp, vừa gặp thì đã xéo sắc bạn bè rồi. Nếu không phải cô còn đang thiếu nợ hệ thống thì cô đã nhai đầu cái hệ thống xấu xa này rồi.

"Thì hắn đã hứa rồi, sớm muộn cũng yêu thôi."

"Ngươi cứ chờ xem." Cô dùng vẻ mặt khiêu khích nói với hệ thống.

"Hơ hơ, ta đây mỏi mắt mong chờ."

Hệ thống dứt lời thì lắc mông biến mất bỏ lại Vân Ca tức đến dậm chân đấm cột. Cái đùi lớn Hình Nguyên này cô ôm chắc rồi, chỉ là không biết Lý Á Anh, Đại Cẩu, Nhị cẩu bọn họ như thế nào rồi. Cô ở với bọn họ cũng một thời gian, cũng có chút cảm tình với họ, giờ không biết họ ra sao, chỉ mong bọn họ cát nhân thiên tướng gặp dữ hóa lành. Lý Á Anh đừng trách ta, hậu cung của cô nhiều như vậy, chia cho ta một người cô cũng không tính là quá thiệt thòi mà ha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.