"Thế nào? Trong lòng ngươi, bản tọa chính là người không nói tình cảm như vậy sao?" Tô Thập Nhị bình tĩnh hỏi ngược lại. "Cái này... vãn bối tuyệt không có ý này!" Huyền Giáng vội vàng lắc đầu. Tô Thập Nhị cười nhạt một tiếng, tự mình lên tiếng lại nói: "Một chữ 'Tiên' này, còn có 'người' ở trong đó, nếu không có chút ân tình, nhân vị, rốt cuộc tu là tiên, hay là cái gì khác... ngươi nói xem?" Con đường cầu tiên, mỗi người đều có không giống nhau lý giải về tiên, về đạo. Có người cầu tự tại tiêu diêu, có người cầu chặt đứt thất tình lục dục thành tựu vô tình đại đạo. Lý giải của Tô Thập Nhị, cũng không phức tạp, bất quá là: nghèo thì giữ mình trong sạch, đạt thì giúp đỡ thiên hạ. Đối với những người có tu vi cảnh giới tương tự, thậm chí mạnh hơn, hắn rất ít khi quan tâm và ngó ngàng tới. Nhưng đối với những người có tu vi cảnh giới kém xa so với bản thân, thậm chí là người bình thường thế tục. Nếu những người này gặp nạn, chỉ cần không phải đại gian đại ác chi đồ, hắn cũng không để ý ra tay giúp đỡ. Người từng bị mưa làm ướt, luôn sẽ nghĩ đến việc che dù cho những người khác. Tô Thập Nhị chính là loại ý nghĩ này. Kể từ khi đạp lên tiên lộ tới nay, không ít cơ duyên mà hắn có được, trừ mạo hiểm ra, trên cơ bản cũng đều là do tiền nhân lưu lại. Ngày xưa pháp bảo Thiên Niên Nhất Kích, là do tiền bối Vân Ca Tông dùng bí pháp luyện chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/5000166/chuong-3555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.