Ý nghĩ của Tô Thập Nhị vô cùng rõ ràng, Lăng Nguyệt Thương đơn đả độc đấu, có thể đè ép yêu tu dáng người khôi ngô kia mà đánh. Chỉ cần kéo tên yêu tu này trở lại chiến trường, cho dù kiếm ảnh thượng cổ bị yêu tu lưng hùm vai gấu, dáng người khôi ngô phá vỡ bằng hổ ảnh. Với tu vi thực lực của Lăng Nguyệt Thương, dù cho đón đỡ một chiêu của đối phương, cũng tuyệt đối sẽ không có gì đáng ngại. Như vậy, nguy cơ mà Lăng Nguyệt Thương đang đối mặt lúc này, tự nhiên có thể giải quyết dễ dàng. Đồng thời, chính mình thừa lúc nữ yêu tu trước mặt này ra chiêu nhắm vào Lăng Nguyệt Thương mà xuất chiêu. Mặc kệ đối phương tiếp tục tấn công Lăng Nguyệt Thương, hay là tuyển chọn biến chiêu, không nghi ngờ gì đều mất tiên cơ. Vận dụng không gian bí pháp, Tô Thập Nhị làm như vậy không chỉ là mượn lực lượng không gian để tránh né thế công của yêu tu này. Mà nhằm chuyển dời lực chú ý của yêu tu, từ đó thừa cơ xuất thủ. Dù sao tu vi thực lực không bằng đối phương, nếu lại không có thủ đoạn khác, chính diện đối đầu, chính mình chỉ sợ sớm đã bỏ mạng. Kiếm quyết trên tay không ngừng biến hóa, trong mắt Tô Thập Nhị lóe lên tinh quang, ánh mắt ác liệt thủy chung một mực khóa chặt yêu tu ở chỗ không xa. "Ngươi thật là cái thứ tốt, nguyên lai ở đây đợi nô gia!" "Thời cơ ngược lại là nắm bắt vô cùng chuẩn xác, nếu không đến Cổ Thần di tích này, nô gia thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4941755/chuong-2814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.