Không đợi các đệ tử trong sơn môn phát hiện hành tung của Tô Thập Nhị, một đạo lưu quang từ trong đó bay ra. Lưu quang rơi xuống trước mặt Tán Tiên chi thể của Tô Thập Nhị, giữa lúc quang hoa lưu chuyển, Đường Trúc Anh mặt mang mỉm cười, cười tủm tỉm bước ra. "Tô sư đệ xem như đã đến rồi, thật đúng là khiến ta đợi lâu a!" Tán Tiên chi thể của Tô Thập Nhị chắp tay ôm quyền, lập tức mặt lộ vẻ áy náy. "Tô mỗ trước đây bế quan, xảy ra chút tình huống, đến nỗi làm chậm trễ không ít thời gian. Ở đây, xin tạ lỗi với sư tỷ!" Phải biết rằng, hơn trăm năm trước, ý thức của bản thân đã trở về bản thể. Hiện giờ Tán Tiên chi thể này, đã khôi phục ý thức độc lập. Theo lý mà nói, cho dù cần thời gian điều dưỡng, cũng sớm nên đến tìm Đường Trúc Anh để hẹn ước rồi. Lúc này mới đến, quả thật là đã chậm trễ không ít thời gian. "Không sao, sư đệ có thể đến, nói rõ lựa chọn năm đó của ta không sai." Đường Trúc Anh cười xua tay, ngược lại cũng không có ý trách cứ. Tán Tiên chi thể của Tô Thập Nhị vội vàng lại hỏi: "Cách biệt đã lâu như vậy, không biết chuyện sư tỷ năm đó đã nói... có còn chỗ nào cần dùng đến Tô mỗ không?" Đường Trúc Anh cười nói: "Đó là đương nhiên! Trong kế hoạch của ta, sư đệ chính là một khâu then chốt! Tô sư đệ không đến, kế hoạch cũng rất khó thực hiện!" "Có gì cần Tô mỗ làm, sư tỷ cứ việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4941584/chuong-2643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.