Nghe Tô Thập Nhị kể, Vân Hoa Tiên Tử cũng liên tục gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Đợi đến khi Tô Thập Nhị nói xong, Vân Hoa Tiên Tử cũng không vội vàng đáp lời. Ánh mắt nàng dừng lại trên người Vân Long một lát, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, hướng mà Long hồn vừa biến mất, như có điều suy nghĩ. Suy tư một lát sau, giọng nói thanh lãnh của Vân Hoa Tiên Tử lại vang lên. “Bản tọa ngược lại có một cách!” “Ồ? Tiên tử xin mời nói?” Tán Tiên chi thể của Tô Thập Nhị vội hỏi. “Rất đơn giản, trực tiếp đưa Vân Long này đến trước trận pháp. Giả sử Long hồn trong trận này, chẳng qua là có lòng muốn thả Vân Long rời đi, mà không muốn hai người chúng ta ra khỏi trận.” “Vậy thì Vân Long ở ngay trước trận pháp, nhân cơ hội này, nó nhất định sẽ có hành động.” “Nếu Vân Long có thể rời khỏi trận pháp, hai người chúng ta cũng có thể để lại một số thủ đoạn trên người nó, đến lúc đó trong trận ngoài trận, trong ứng ngoài hợp, cũng là một loại phá trận chi pháp!” Vân Hoa Tiên Tử nhanh chóng lên tiếng, lập tức đem ý nghĩ của mình nói hết cho Tô Thập Nhị. Mà lời nói này của nàng vừa dứt, còn chưa đợi Tô Thập Nhị nói thêm gì. Vân Long đang vô lực nằm trên mặt đất, thân thể đột nhiên co giật một cái, rồi lại bay vút lên không. Râu rồng run rẩy, trong con mắt to lớn, lại tràn đầy vẻ hoảng sợ. “Không được đâu! Tiên tử tiền bối, chủ nhân!” Âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4941550/chuong-2609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.