Đỉnh Thiên Trì. Đỉnh núi cao nhất trên Thiên Trì Sơn, thuộc sông băng tuyết nguyên. Trong băng tuyết trắng xóa, cuồng phong gào thét bên tai, kéo giật quần áo trên người Tô Thập Nhị và Vân Hoa Tiên Tử. Tô Thập Nhị từng bước một đi về phía trước, đạp xuống một chuỗi dấu chân. Đỉnh Thiên Trì thẳng vào biển mây, còn chưa lên tới đỉnh, nơi chân trời, tầng mây dày nặng dường như đã ở trong tầm tay. Cuối cùng, theo bước cuối cùng được bước ra, dưới sự hộ trì của Nam Minh Ly Hỏa, Tô Thập Nhị và Vân Hoa Tiên Tử cũng thuận lợi leo lên ngọn núi cuối cùng này. Phóng tầm mắt nhìn tới, toàn bộ đỉnh núi như bị đao kiếm gọt đi phần đỉnh, hình thành một bình đài bóng loáng bằng phẳng, phạm vi vuông tròn trọn vẹn mấy trăm trượng. Trên bình đài, có thể thấy rõ từng khối huyền băng, huyền ngọc cùng một kích thước được sắp xếp ngay ngắn, rõ ràng là do sức người làm. Bông tuyết đầy trời rơi trên mặt đất, trực tiếp tiêu tan vào hư vô, cũng không hình thành tuyết đọng trên đỉnh, càng thêm hiển lộ sự vô cùng kỳ diệu. Đứng tại rìa bình đài, Tô Thập Nhị cũng không vội vàng đi sâu vào. Mắt lộ vẻ dò xét, cẩn thận từng li từng tí quét nhìn đỉnh Thiên Trì trước mặt này. Lúc này mới chú ý tới, ngay chính giữa đỉnh núi, tọa lạc một vũng đầm nước vuông tròn hơn ba trượng. Hàn khí vạn năm ẩn chứa của đại địa, như từng làn khói nhẹ từ mặt nước bốc lên, hình thành mây mù lượn lờ. Giữa mây mù lượn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4941497/chuong-2556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.