Tình hình của Vân Diễm, Tô Thập Nhị cũng chỉ là hỏi thăm một cách lịch sự. Với tâm tính cảm ngộ của Vân Diễm năm đó, nghĩ cũng biết, cho tới bây giờ thành tựu tuyệt đối sẽ không quá kém. Ngược lại là nhắc tới Vân Diễm, hắn liền không khỏi nghĩ đến hai huynh muội Phó Nam Tinh, Phó Thải Vi năm xưa được Vân Diễm dẫn đi cùng. Hai người kia có quan hệ bình thường với hắn, nhưng lại là đồng môn Vân Ca Tông ngày xưa, hậu nhân của Phó Bác Nhân. Năm đó Phó Bác Nhân và La Phù Phong nơi hắn ở tuy có hiềm khích, nhưng cũng là một người lỗi lạc, hơn nữa trước khi chết còn giúp hắn một tay. Chính vì vậy, trên vai mình cũng có một phần trách nhiệm chiếu cố hậu nhân của ông ta. Nếu không gặp được thì thôi, giờ phút này đã gặp được người của Vân gia Lôi Châu, lại là huynh đệ ruột của Vân Diễm năm xưa, tự nhiên phải hỏi thăm một phen. "Không cần lo lắng, hai tiểu gia hỏa kia khổ tu nhiều năm, bây giờ đã là một bộ phận trụ cột vững vàng của Vân gia ta." "Nhớ lại năm đó, bất kể tiểu đệ của lão phu, hay hai tiểu gia hỏa của Phó gia, cùng ngươi bất quá chỉ là chút giao tình, ngươi lại có thể nhớ đến hôm nay, thật là khó được!" Vân Tiêu ngạo nghễ lăng không, mỉm cười tán thưởng. Nói rồi, không đợi Tô Thập Nhị lên tiếng, lời nói chuyển hướng, lại nói: "Thật sự mà nói, ngươi đối với Vân gia Lôi Châu ta, ngược lại cũng có không ít ân tình!" Ân tình?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4941371/chuong-2430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.