Tay cầm chén trà, Tô Thập Nhị làm ra một bộ dáng thỉnh giáo. Đường Trúc Anh có thể nhìn ra tình trạng của mình, lại còn nhắc đến điểm này, không thể nào vô duyên vô cớ nói những lời này. Đối phương có điều muốn cầu, bản thân hắn cũng có điều muốn cầu. "Sư đệ có từng nghĩ qua, có lẽ ý thức của thân này của ngươi vẫn chưa tiêu tán không?" "Thân này dù sao cũng từ bản thể của ngươi mà thoát thai thành, có mối liên hệ ngàn tơ vạn mối với ngươi. Mà ý thức bản thể của ngươi giáng lâm, lại quá mạnh mẽ..." Đường Trúc Anh mỉm cười tiếp tục mở miệng. Ý thức của Tán Tiên chi thể vẫn chưa tiêu tán? Tô Thập Nhị yên lặng suy nghĩ, không đợi Đường Trúc Anh nói xong, lập tức nói: "Ý thức của sư tỷ, ý thức do thân này của ta thai nghén, vẫn chưa tiêu tán?" "Thế nhưng nếu ý thức chưa từng tiêu tán, ta không thể nào hoàn toàn không cảm ứng được." Đường Trúc Anh giải thích: "Ý thức và hồn phách cùng tồn tại, mà hồn phách... chính là nơi thần bí, huyền diệu nhất của thần linh trên đời. Đừng nói ngươi ta, cho dù là tiền bối Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa Phi Thăng kỳ sắp thành tiên, cũng không dám nói có thể hoàn toàn hiểu rõ." Tô Thập Nhị gật đầu, tự nhiên là thâm biểu tán đồng với điều này. Mặc dù nói, tà tu trong tu tiên giới, có tà bảo như Hồn Phiên, có thể nhiếp lấy hồn phách sinh linh. Có thể nhiếp lấy hồn phách, nhưng không có nghĩa là có thể thấu triệt tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4941298/chuong-2357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.