Không hổ là Tiêu sư tỷ, sức quan sát quả thật là nhạy bén kinh người. Tô Thập Nhị tâm thần khẽ run, trong đầu chợt lóe lên cảnh tượng năm đó khi còn bé, mình vừa gia nhập Vân Ca Tông, vì linh căn tư chất không tốt mà bị phát phối đến phế đan phòng. Ở phế đan phòng, chẳng những nguy hiểm, mà lại gần như bị người ta lãng quên. Chỉ có người bên cạnh cố ý đến quan tâm. Sự cảm động đó, khắc cốt ghi tâm. Ký ức quá khứ hiện lên, tinh thần hơi hoảng hốt. Ngay sau đó, Tô Thập Nhị không động thanh sắc, cười nhạt một tiếng nói: “Tiêu đạo hữu nói đùa rồi, Nhậm mỗ đối với chuyện của mấy vị đạo hữu hoàn toàn không biết, thì làm sao có thể có ý nghĩ gì được chứ?” Tiêu Nguyệt có ý nghĩ gì, hắn tất nhiên là nhất thanh nhị sở, lời nói chuyển sang trên người mình, nhất định đã nhận ra dưới sự ngụy trang của bản thân có cảm giác quen thuộc khó hiểu. Từ đó cố ý thăm dò mà thôi. “Trước kia không biết, nhưng bây giờ... Nhậm đạo hữu chẳng phải đã biết bảy tám phần rồi sao? Người áo đen ở đằng xa kia, cực kỳ có khả năng là đồng môn của ta và Hàn sư đệ khi xưa mới vào tu tiên giới.” “Chỉ là, gần ngàn năm, thậm chí hơn ngàn năm chưa gặp. Hôm nay gặp lại, người trước mắt rõ ràng quen mắt, nhưng lại cảm thấy xa lạ.” “Nhậm đạo hữu tự xưng là tán tu, kiến thức tất nhiên rộng hơn. Đối với chuyện này, không biết có cái nhìn gì không?” Khóe miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4913410/chuong-2034.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.