"Ai... Chuyện này nói ra thì dài, trăm năm trước, sư thúc cảm ứng được Cổ Tiên Môn gặp phải nguy cơ diệt môn, cưỡng ép xuất quan, dẫn đến con đường tiên duyên của bản thân bị đứt đoạn." "Để bảo toàn truyền thừa của tông môn không bị đứt đoạn, dẫn dắt chúng ta dời tông môn Cổ Tiên Môn đến đây ẩn nấp. Càng không tiếc tự tổn tu vi, thi triển bí pháp Đề Hồ Quán Đỉnh, cưỡng ép giúp mấy người chúng ta tăng lên tu vi." "Mà cái giá của pháp này, không chỉ có tổn hại tu vi, càng tổn hại sinh cơ của sư thúc. Hiện giờ... cuối cùng cũng hồn về cửu tuyền." Lâm Hạc Chu khẽ thở dài một tiếng, trong lời nói bộc lộ sự cảm khái vô hạn. "Cái này... sao lại như vậy? Cho nên, ta có được tu vi như bây giờ, là do sư tôn hy sinh bản thân sao? Sớm biết như vậy, ngày đó ta không nên đồng ý đề nghị của sư tôn. Cảnh giới tu vi Xuất Khiếu kỳ thì như thế nào, chỉ cần chịu khó tu luyện, cuối cùng cũng có một ngày, ta cũng nhất định có thể đạt đến cảnh giới tu vi như vậy." Nhậm Lăng Dung thân thể mềm nhũn, nhất thời mặt đầy bi thương. "Lăng Dung sư muội cũng không cần quá đau buồn, người bước lên con đường tu tiên, dù cầu đỉnh cao tiên đồ, con đường trường sinh cửu thế. Thế nhưng, con đường này gập ghềnh gian nan, bất luận người nào, đều phải có giác ngộ về cái chết mới đúng." "Sư thúc cao nghĩa, vì truyền thừa và phát triển của tông môn mà hy sinh bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4913321/chuong-1945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.