Thôn trang dựa vào núi, ở cạnh sông, từng mảnh ruộng tốt xanh tươi dạt dào, đầu đồng ruộng, hoa dại nở khắp nơi, tỏa ra mùi thanh hương nồng đậm. Trong thôn trang, từng nhà từng hộ, khói bếp lượn lờ. Nam nữ già trẻ, lần lượt từng thân ảnh, qua lại không ngớt giữa đó, trên mặt tràn trề nụ cười vui vẻ. Từng khuôn mặt xa lạ, nhanh chóng lướt qua trong não hải, sau đó trở nên quen thuộc. Thân thể Tô Thập Nhị chấn động mạnh một cái, một loại tâm tình khó tả uất kết trong lòng. Vừa quay đầu, liền thấy một lão giả tang thương lưng còng, khuôn mặt hiền lành, đang nhếch miệng cười hì hì nhìn mình. “Sao vậy Thập Nhị? Mau cùng ông nội về nhà ăn cơm đi!” Giọng nói già nua đầy quan tâm, khiến Tô Thập Nhị càng không khỏi vì thế mà tâm thần run lên. Chưa kịp mở miệng, hai giọt nước mắt đã lặng lẽ trượt xuống từ khóe mắt. Nếu không bước lên con đường tu tiên này, nếu tiểu Thạch thôn không gặp phải tai ương năm đó, tất cả những gì trước mắt này, hẳn là dáng vẻ cuộc sống vốn có của hắn. Cũng là dáng vẻ hắn khát vọng nhất! Thành tiên gì, trường sinh vĩnh thế gì, trong lòng hắn, cũng không sánh nổi cuộc sống bình an hạnh phúc cùng người nhà. Dù cho cả đời ngắn ngủi, ít nhất nội tâm luôn yên ổn, tốt hơn là ở trong tu tiên thế giới, phiêu bạt khắp nơi, nơm nớp lo sợ. Tô Thập Nhị trong lòng biết, tất cả những gì nhìn thấy giờ phút này, đều là hư ảo. Nhưng trong vô hình, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4913199/chuong-1823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.