Đó là một con rối gỗ có chiều cao chỉ bằng cánh tay nhỏ của người trưởng thành, con rối gỗ màu vàng gỗ lẫn trong biển cát, nếu không phải hắn dùng thần thức quét qua, rất dễ dàng bị bỏ qua. Sau khi thất thần trong chốc lát, phân thân Thiên Đạo Cung Thánh Tử giơ tay lên vung một cái, Chân Nguyên tản ra, hút con rối gỗ đó đến trước người. Pháp ấn ngưng tụ từ bí thuật Thiên Đạo Cung mà tay kia thúc giục, trong khoảnh khắc quang mang vọt tới cực hạn, giữa những rung động, ẩn ẩn cùng con rối gỗ này lẫn nhau hô ứng. "Bí thuật phản ứng như vậy, chẳng phải nói rằng... Thiên Nhai Vô Tung Ấn trước kia lưu lại trên người Tô Thập Nhị, ở trong con rối gỗ này sao?" "Nếu nói như vậy, mấy năm nay bản công tử truy tìm, thật ra căn bản chẳng qua chỉ là một con rối gỗ khôi lỗi mang Thiên Nhai Vô Tung Ấn?" Ý nghĩ nhanh chóng lóe qua, phân thân Thiên Đạo Cung Thánh Tử lập tức đỏ bừng mặt, răng cắn chặt càng phát ra tiếng "tư tư". Giờ khắc này, chỉ cảm thấy mình giống như một trò cười. Lúc trước ở Mục Vân Châu, bản thân liên tục bố cục, không thể bắt được Tô Thập Nhị, còn có thể thông cảm được. Dù sao cũng cách vô tận hư không, coi như mình phái người đi trước, cũng tràn đầy quá nhiều nhân tố không xác định. Nhưng hôm nay, tu tiên thánh địa được cho là địa bàn của mình. Bản thân đường đường là tồn tại Phân Thần kỳ, lại bị một tu sĩ Nguyên Anh đùa giỡn xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4913156/chuong-1780.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.