Hồ Nhất Kính nhỏ giọng nói: "Vương đạo hữu muốn khuấy đục nước ở mười vạn khoáng sơn, cách tốt nhất dĩ nhiên là làm cho càng nhiều tu sĩ khôi phục tu vi. Số lượng tu sĩ có mặt ở đây vẫn còn quá ít ỏi." "Cho nên?" Nguyên Anh của Tô Thập Nhị khẽ gật đầu, ra hiệu đối phương tiếp tục nói xuống. "Tìm cách dẫn dụ thêm nhiều tu sĩ đến, giúp họ phá giải phong ấn, đồng thời Vương đạo hữu cũng có thể thu hoạch được nhiều tài nguyên tu luyện, công pháp bí thuật hơn từ đó." "Tuy nhiên, để tránh động tĩnh quá lớn, gây ra rắc rối không làm cho người của Bích Vân Hiên chú ý, chuyện này tốt nhất là tiến hành âm thầm, hơn nữa phải phân lượt dẫn người đến mới được." Hồ Nhất Kính liên tục lên tiếng, nhanh chóng đưa ra đề nghị. "Những gì Hồ đạo hữu nói, ngược lại là trùng hợp với suy nghĩ trong lòng của tại hạ. Nhưng chuyện này vô cùng quan trọng, nên phái người nào đi, đó lại là một vấn đề." Nguyên Anh của Tô Thập Nhị nhỏ giọng lẩm bẩm, khi nói chuyện, đôi mắt híp thành một đường, giống như cười mà không phải cười nhìn Hồ Nhất Kính trước mặt. Lời vừa dứt, Hồ Nhất Kính liền vội vàng đáp: "Vương đạo hữu nếu tin tưởng được, giao chuyện này cho tại hạ đi làm thì sao? Tại hạ nhất định sẽ tìm cách đưa thêm nhiều tu sĩ đến nơi đây, đồng thời không làm cho người của Bích Vân Hiên chú ý." Nói xong, Hồ Nhất Kính đảo mắt liên tục, trong đáy mắt tràn đầy ánh mắt chờ mong. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4913129/chuong-1753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.