"Ai... nghĩ không ra, rốt cuộc vẫn là một lời thành sấm. Nhậm đạo hữu, ngươi cứ an tâm đi thôi, sau này nếu có cơ hội, Tô mỗ nhất định sẽ đòi lại công đạo cho ngươi." "Còn như tâm nguyện của ngươi, Tô mỗ nếu có thể bình an rời đi, nhất định sẽ vì ngươi hoàn thành." Khẽ thở dài một tiếng, Tô Thập Nhị cắn răng, đáy mắt một vệt hàn quang sắc bén lóe lên. Sau đó mặt lộ vẻ nỗi buồn nhàn nhạt, đem cái hộp đựng mảnh vỡ ngọc bài một lần nữa thu hồi. Ngay sau đó, tiếp tục suy nghĩ. "Theo tình hình hiện nay mà xem, từ lối ra do Bích Vân Hiên cung cấp mà rời đi, sợ là không thực tế." "Còn như những phương pháp khác... lúc trước vị tu sĩ răng vàng kia, từng vô tình tiết lộ, người đứng sau lưng hắn, có con đường đưa người rời đi." "Chuyện này thật giả, cũng chưa biết, nhưng cũng đáng để thử một lần." "Nhưng trước đó, còn phải kéo dài thêm một đoạn thời gian nữa. Một là kéo dài một chút với người của Thiên Đạo Cung kia, hai là thu thập thêm một ít linh thạch. Thứ ba thì, cũng tiện thanh trừ triệt để ấn ký còn sót lại của Bích Vân Hiên, để tránh trở thành Thiên Nhai Vô Tung Ấn của Thiên Đạo Cung tiếp theo." Sau một lát thời gian, Tô Thập Nhị tâm trạng nhanh chóng ổn định lại, một lần nữa nhắm mắt lại. Trong không gian trữ vật thủ trạc, Thiên Địa Lô đặt trăm viên cực phẩm linh thạch, thanh quang nổi lên, khiến Tô Thập Nhị hơi cảm thấy an tâm. Biết việc tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4913106/chuong-1730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.