Nhiệm Tắc vẻ mặt kinh ngạc, "Tạm thời phá phong?" Tô Thập Nhị giải thích nói: "Phong ấn này có khả năng tự phục hồi, khi tìm thấy thủ đoạn phá giải chân chính, mỗi lần phá hoại, uy lực phong ấn sẽ gia tăng gấp đôi." "Cái này... đây là vì sao? Chẳng lẽ không có cách nào, một lần là có thể triệt để trừ tận gốc phong ấn?" Nhiệm Tắc không hiểu hỏi. "Khó! Hai ấn ký hạch tâm nhất của phong ấn này, cắm rễ vào nê hoàn cung và đan điền của tu sĩ, gần như hòa làm một thể với hai nơi đó. Cưỡng ép phá trừ, chẳng những không thể phá phong, ngược lại còn làm hỏng hai yếu huyệt quan trọng này của tu sĩ." "Cái trước, chính là nơi thức hải. Cái sau, chính là nơi công lực tu vi của tu sĩ." Tô Thập Nhị lắc đầu, lông mày hơi nhíu, thần sắc cũng là hết sức ngưng trọng. Trước đó hắn mạo hiểm thử, cũng có xông phá mấy sợi xích phong ấn ở khí hải huyệt, nhưng đều không phải là phong ấn mấu chốt. Mà trong mấy ngày này, những sợi xích phong ấn bị xông phá kia, đã lặng lẽ có xu hướng ngưng tụ lại một lần nữa. "Hòa làm một thể với nê hoàn cung, đan điền sao, cái này... Bích Vân Hiên thật là thủ đoạn ác độc. Chẳng lẽ, ngay từ đầu để lại phong ấn, là không có ý định để tu sĩ chúng ta phá phong sao." Nhiệm Tắc hai nắm đấm siết chặt, nói xong cả người tựa như quả bóng da xì hơi. Vẻ mặt chán nản lại nói: "Hiện giờ ngay cả Tô đạo hữu cũng bó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4913081/chuong-1705.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.