"Hửm? Đây là... quang minh chính đại cướp bóc?" "Nhìn dáng vẻ của những tu sĩ này, dường như họ đã sớm quen với chuyện này?" Tô Thập Nhị đồng tử hơi co lại, trong khi từ xa quan sát, cũng đang yên lặng suy nghĩ phân tích. Đến đây nửa năm, hắn cũng thu thập không ít tin tức, nhưng tình huống này, lại là lần đầu tiên gặp phải. Càng không thể lý giải, hơn ngàn tên tu sĩ, lại bị vỏn vẹn năm người ngăn cản. Nghi hoặc thì nghi hoặc, chưa hoàn toàn hiểu rõ tình huống trước mắt, Tô Thập Nhị cũng không làm gì thêm, lập tức bất động thanh sắc, lặng lẽ lui về phía sau cùng đám người. Ngay sau đó, ánh mắt hắn quan sát xung quanh, rất nhanh liền khóa chặt trên người một lão giả không xa, đầu tóc hoa râm, nhìn qua chừng sáu bảy mươi tuổi. Lão giả dáng người thấp bé, thân hình gầy gò, đầy mặt nhăn nheo, tựa như vỏ cây khô. Một thân trường bào màu xám đậm hơi rộng, lại thêm cố ý co rút thân thể, càng khiến dáng người lão ta thêm thấp bé. Mới nhìn qua, lão ta cho người ta một cảm giác sắp chết, như mặt trời lặn về Tây Sơn, tựa như tùy tiện một trận gió cũng có thể thổi ngã lão. Nhưng Tô Thập Nhị ánh mắt độc ác, liếc mắt một cái đã nhìn ra, thần sắc lão giả có điều khác lạ. So với những tu sĩ khác thần tình chết lặng, dường như đã sớm nhận mệnh, lão ta lại khác. Một đôi tròng mắt đục ngầu, đáy mắt có một luồng tinh quang cực kỳ bền bỉ đang lặng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4913058/chuong-1682.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.