"Cái gì mà người giữ chữ tín, tiền bối không khỏi quá xem trọng hắn rồi. Sở dĩ con ma long này chịu thả chúng ta đi, chỉ sợ... là do Già Không đại sư đã đến thì đúng hơn!" Tô Thập Nhị bĩu môi, đạm nhiên lên tiếng nói. Thân thể tuy hư nhược, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn phán đoán sự tình. "Già Không đại sư? Với thực lực của con ma long này, trước khi Già Không đại sư ra tay, muốn chém giết chúng ta, chỉ sợ cũng không phải chuyện khó chứ?" Mai Ánh Tuyết lông mày đẹp khẽ cau lại. Đối với phân tích lần này của Tô Thập Nhị, bán tín bán nghi. Lý trí nói cho nàng biết, suy đoán của Tô Thập Nhị là đáng tin nhất. Nhưng nghĩ tới thực lực kinh người của ma long, khó tránh khỏi trong lòng còn nghi ngờ. "Nói không chừng... Già Không đại sư đã ra tay rồi thì sao?" Tô Thập Nhị tiếp tục mở miệng, trong mắt lóe lên quang mang trí tuệ. Nói chính xác hơn, từng tiếp xúc với Già Không đại sư, cho dù năm đó chưa thể nhìn thấy chân diện mục Lư Sơn của ông ấy. Nhưng cũng đủ để hắn đối với thực lực của Già Không đại sư, có lòng tin tương đối. Lại thêm ma tộc trời sinh tính giảo hoạt, trông cậy ma tộc giữ lời hứa, quả thực so với lên trời còn khó hơn. "Đã ra tay?" Mai Ánh Tuyết chớp mắt, vẫn còn nghi hoặc. Nhưng cũng ngay khi lời nàng vừa dứt, phía sau đại địa chấn động, một chữ Vạn Phật ấn khổng lồ vô cùng từ trên trời giáng xuống, Phật quang rực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4912984/chuong-1608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.