Tô Thập Nhị lông mày nhíu chặt, ánh mắt lập tức khóa chặt thân ảnh mờ ảo trong phòng. Chỉ là, bất kể như thế nào quan sát, trên người đối phương đều không có chút nào dao động khí tức tu sĩ. Toàn thân trên dưới, chỉ toát ra vẻ bình thường vô vị, thật giống như một người phàm bình thường. "Là phàm nhân sao? Người này đã có thể xuất hiện từ hư không, thì làm sao có thể thật sự là phàm nhân!!!" "Đó chính là cố làm ra vẻ thần bí rồi!" "Hừ! Trước tiên cứ tĩnh quan kỳ biến, xem nàng xử lý chuyện trước mắt thế nào rồi nói." Âm thầm suy nghĩ, Tô Thập Nhị cũng không lập tức hành động. Trong nhà cỏ, lụa mỏng màu đen bay lượn, ngay sau đó một tiếng nói trong trẻo truyền ra. "Để lại Thiên Tuyệt Thạch, nói ra tâm nguyện của ngươi!" Lão giả dừng bước, ngơ ngẩn nhìn về phía nhà cỏ cách đó không xa. Nghe thấy tiếng nói truyền đến, một đôi mắt đục ngầu nở rộ ra ánh sáng hy vọng chói mắt. Cổ họng khẽ động, lập tức liền muốn mở miệng. Nhưng đúng lúc này, ba tu sĩ Kim Đan vừa rồi có ý đồ xấu, nhanh chóng nhìn nhau một cái, trong mắt đều có dị sắc lóe lên. Không đợi lão giả lên tiếng, trong đó một tu sĩ mặt tròn hơi mập, hai mắt híp thành một khe, ánh mắt khóa chặt thân ảnh trong nhà cỏ, giành nói trước. "Các hạ, chính là Vân bà bà trong truyền thuyết." Tiếng nói bên trong truyền ra, "Phải thì như thế nào? Không phải... thì lại làm sao?" "Nhìn tình hình của các hạ, rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4912695/chuong-1319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.