Đối với sự biến hóa quỷ dị này, phản ứng đầu tiên vẫn là nghi ngờ người của Ngự Thú Tông đang âm thầm giở trò quỷ. Dù sao, Phong Phi bọn người đang chạy trốn không chịu chút ảnh hưởng nào. Ngược lại là linh thú do chúng tu sĩ Ngự Thú Tông phái ra, mắt thấy sắp thành công thì lại lần lượt xảy ra vấn đề. Bất kể nhìn thế nào, chuyện này đều để lộ ra sự quỷ dị và cổ quái. Trong lòng nghi hoặc, Ngọc Thanh Tử cũng có ý định lên tiếng hỏi lại. Chỉ là, ánh mắt rơi vào trên thân Khổng Khánh bọn người, nhìn thấy sắc mặt khó coi của mấy người, lời muốn chất vấn cuối cùng vẫn dừng lại ở cổ họng, không hỏi ra. Hít sâu một cái, suy nghĩ một chút, hắn lập tức lên tiếng nói: "Khổng Tông chủ, tiếp theo có tính toán gì không?" "Nếu kéo dài thêm, đợi những người này biến mất, trong biển mênh mông vô tận, muốn tìm lại bọn họ thì sẽ vô cùng khó khăn." "Chết sống của những người khác, có thể không cần để ý, cũng không trọng yếu. Nhưng đồ đệ của Tô Thập Nhị, tiểu nha đầu tên là Phong Phi kia, tuyệt đối... không thể để nàng bình yên rời đi!!!" Lời vừa dứt, trong mắt Ngọc Thanh Tử bắn ra hai đạo ánh mắt sắc bén, xuyên qua từng đạo sóng biển cuồn cuộn, khóa chặt Phong Phi có thân ảnh càng ngày càng nhỏ. Là một thành viên của Đại Triệu Hoàng Triều, hắn cũng có dã tâm của mình, bôn ba nhiều năm, vẫn luôn muốn tìm cách dung nhập vào hạch tâm hoàng triều. Mà đây, chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4912585/chuong-1209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.