Tông chủ Ngự Thú Tông Khổng Khánh cau mày chặt, ánh mắt đang rơi vào Ngân Nguyệt Băng Chuẩn đang ngo ngoe rục rịch ở đằng xa. Quanh thân sát cơ lạnh lẽo, chân nguyên tràn trề trong cơ thể cuồn cuộn, quần áo trên người lập tức không gió mà tự động. Mặc dù không mở miệng, nhưng hiển nhiên trong lòng đã có chủ ý. Chỉ là, ngay khi Tông chủ Ngự Thú Tông Khổng Khánh thôi động chân nguyên, định ra chiêu động thủ lần nữa. Lại một tên tu sĩ đầu đội ngọc quan, tay cầm quạt lông tiến lên bên cạnh hắn, lên tiếng nói: "Khổng Tông chủ, thuộc hạ cho rằng, chúng ta không nên lãng phí thêm tinh lực trên người tên kia." Khổng Khánh lông mày khẽ động, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía tu sĩ bên cạnh, "Ồ? Ngọc Thanh Tử đạo hữu có cao kiến gì?" Ngọc Thanh Tử khóe miệng mang theo nụ cười nhạt, "Cao kiến thì không dám nhận, chỉ là theo thiển kiến của tại hạ, người này chỉ còn một viên Kim Đan đào thoát, kết quả tốt nhất, chẳng qua là tìm người đoạt xá. Chuyện đoạt xá, dù sao cũng trái với thiên hòa, cả đời hắn, cuối cùng vẫn là phế bỏ rồi. Hơn nữa đại cục Mục Vân Châu đã định, hắn cho dù thật sự dám tìm tới cửa, lại có thể gây ra sóng gió gì chứ? Trừ cái đó ra, tên này chạy trốn tốc độ không chậm, thật sự muốn đi truy đuổi, chỉ sợ phải lãng phí không ít tinh lực. Như vậy, sợ là tất yếu sẽ làm chậm trễ chính sự của chuyến này." Nói xong, Ngọc Thanh Tử con mắt lăn lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4912581/chuong-1205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.