Nắm chặt Cung Chúc Long, chân nguyên trong cơ thể Tô Thập Nhị vận chuyển vù vù, lại càng như lũ vỡ đê, điên cuồng tuôn vào thân cung. Cung Chúc Long chưa kéo đến nửa dây, chân nguyên trong cơ thể Tô Thập Nhị đã cạn kiệt, thân thể không ngừng run rẩy, trên trán càng thấm đầy mồ hôi hột to như hạt đậu. Dây cung đã kéo được một nửa, nhưng mãi vẫn không thể tiếp tục kéo ra thêm. “Hừ! Là pháp bảo cung tên lúc trước sao?” “Đáng tiếc, cung là cung tốt, tên là tên tốt, chỉ tiếc… với trạng thái của ngươi bây giờ, muốn thôi động pháp bảo như thế này, quả thực là si tâm vọng tưởng.” “Huống hồ, hôm nay cho dù ngươi có kéo được cung này, thì tính sao?” “Tại đây có ba tên Nguyên Anh, lại thêm hai con hỏa giao cấp bốn.” “Thật sự cho rằng, các ngươi còn có cơ hội, có thể xoay chuyển cục diện thất bại sao? Vùng vẫy vô ích, chẳng qua là lãng phí thời gian, khiến mình chết thảm hơn mà thôi.” Nghiêm Đông Thăng đứng phía sau mọi người, thấy Tô Thập Nhị bộ dạng như vậy, chớp thời cơ, liên tục lên tiếng chế giễu. Khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ Cung Chúc Long khiến hắn không khỏi kinh hãi. Chỉ là, khi ánh mắt quét qua người áo xám và những người khác có mặt, một chút hoảng sợ trong lòng hắn lập tức tan biến. “Hừ! Mặc kệ các ngươi còn có thủ đoạn gì, tất cả… đều nên kết thúc rồi!” Người áo xám tiếp lời. Pháp quyết trên tay lại kết, lần này, ba ấn trận bát quái lơ lửng trên không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dinh-tien-do/4912318/chuong-1193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.