Xe ngựa lộc cộc đi theo đường mòn xuyên qua núi một đường thẳng đến quận Bình Yến, muốn đến được Sở quốc nhất thiết phải đi qua nơi này. Ngồi trong xe ngựa lắc lư, Vân Điệp thích thú vén rèm nhìn ngó xung quanh. Sau 30 phút thì bắt đầu chán chường nửa nằm nửa ngồi, nằm dật dựa gác chân lên bệ cửa chốc chốc lại đưa tay xoa mông ê ẩm.
Cổ xe thấp vừa đủ độ cao để ngồi, nhổm dậy một tí liền đụng phải đầu, nằm xuống lại phải co chân. Đợi đến lúc mông đau nhức, chân tê rần tiểu yêu tinh liền không nhẫn được nữa
"Sở Hiên, dừng lại, mau dừng lại...."
Xe ngựa vừa dừng lại, nàng liền bay ra ngoài hướng một bụi cây gần đó mà nôn khan không ngừng, mặt mũi bơ phờ, bên mép còn dính ánh nước thều thào trong cổ họng
"không đi xe ngựa nữa"
"vậy thì cưỡi ngựa" Vì lo lắng làn da trắng nõn của tiểu yêu tinh bị nắng tổn hại nên mới tìm cho nàng một cổ xe, nếu nàng mệt mỏi như vậy thì thôi đi
"được, chúng ta liền cưỡi ngựa đi" Nàng là người thế kỉ 21, cái quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân liền ném ra sau đầu, huống hồ môi nàng hắn đã hôn, mông nàng hắn đã vổ nếu còn ngại ngùng chẳng phải cũng quá làm bộ làm tịch đi
Ngược lại cái người lãnh khốc chưa biết thất tình lục nhục như Sở Hiên từ ngày có duyên kỳ ngộ với tiểu yêu tinh thì tế bào lãng mạn ảo tưởng của hắn trở nên phong phú dị thường. Hắn cảm thấy chuyện nam nữ cưỡi chung một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-diep-xuyen-qua/137514/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.