Chương trước
Chương sau
Hai ngày sốc nảy trên lưng của Sở Hiên cuối cùng hai người họ đã rời khỏi cái nơi chim không thèm ị ra cứt kia rồi
Khu rừng này ngoại trừ không khí lạnh lẽo cũng không có lấy một vật sống hèn chi không xuất hiện dã thú, ngay cả dòng suối nhỏ kia cũng không có lấy một con cá, xung quanh chỉ có sương mù và cây cối không thể tìm ra được thức ăn nào để nhét bụng. Đây là một khu rừng yên tĩnh, sự yên tĩnh chết chóc. Nếu không có không gian tùy thân hai người họ có lẽ đã chết đói trong này
Đi theo lối mòn ngoài bìa rừng khoảng 3 canh giờ đã tìm được cái trấn nhỏ kia. Nơi này nhà cửa xập xệ, cũng không có tiếng rao bán hàng rong ' bánh bao xá xíu đê' như trong phim ảnh, trên đường đi cũng chỉ thấy mấy đại thúc vai khiêng 2 bó củi. Cũng đúng thôi nơi này gần rừng núi, có lẽ họ chủ yếu đốn củi ngoài bìa rừng để đổi thức ăn
Vân Điệp đến nơi này đã gần 1 tuần hiện tại mới thấy được con người ở nơi này, từ lúc xuyên đến đây chỉ ở bên cạnh Sở Hiên cũng chưa gặp qua người nào khác
Tuy nơi này chỉ là một trấn nhỏ ở ẩn trong núi nhưng cũng bao quát được cách sống của người cổ đại. Không khí nơi này thập phần mới lạ đối với người hiện đại như Vân Điệp. Nữ nhân nơi này đơn sơ nhất cũng tết tóc hoặc vấn lên chứ không ai xõa tóc tự do như nàng, quần áo của họ tuy thô sơ nhưng vẫn kín mít đến gót chân cũng không hở
Khi hai người xuất hiện ở đây vô tình thu hút ánh mắt của nhiều người, không nói về ngoại hình như trích tiên khí chất như quỷ dử của Sở Hiên thì cái người "thế kỉ 21" như tiểu yêu tinh cũng làm ánh mắt mọi người phải dừng lại trên 2 người họ
Sở Hiên hiện tại mới bắt đầu suy nghĩ về vấn đề ăn mặc của tiểu yêu tinh, váy áo của nàng rất đẹp nhưng lại hở hang quá mức lúc chỉ có hai người thì không sao nhưng hiện tại mấy cái ánh mắt kia là sao hả? Hắn thật muốn đồ sát bọn chúng ngay tại chổ
Hai người từ lúc đến được nơi này thì cuốc bộ chậm đi hẳn, và vấn đề là ở chổ tên đại biến thái đang ôm ôm nàng kia, Vân Điệp mắt trợn trừng nhìn Sở Hiên bao bao bọc bọc gói nàng kín mít trong cái áo của hắn muốn hít thở không thông chỉ lòi được 2 con mắt ra ngoài.
Thế nhưng Sở Hiên vẫn chưa có vừa lòng, cái cổ chân trắng noãn của tiểu yêu tinh vẫn phơi ra ngoài khiến hắn chướng mắt vô cùng
Vân Điệp: "ngươi buông ra, khó thở chết đi được"
Sở Hiên: "im lặng, chống cự là bụng bự"
Vân Điệp: "..." TMD!, tên biến thái này lại biết nói vần một cách biến thái như vậy.
Hai người lôi lôi kéo kéo đến một chổ vắng người, Sở Hiên lấy từ trong tay áo một cái kèn ngọc thạch nhỏ bằng ngón tay út đưa lên miệng thổi một cái
Huýt..
Vân Điệp cảm thấy tay áo của người cổ đại thần kì y như túi doremon vậy, cái vẹo gì cũng móc từ trong đó ra. Lăn lộn vật vả mấy ngày mà nó vẫn nằm trong tay áo không lọt mất được thật là quá vi diệu
Đang cảm thán ngẫm nghĩ về tay áo thần kì chưa được 5 phút đã thấy một con đại bàng vàng bay lượn trên đầu bọn họ
Sở Hiên kéo mạnh tiểu yêu tinh ôm vào ngực, nàng còn chưa kịp mắng chửi hắn đã đe dọa
"Tiểu yêu tinh muốn bụng bự sao"
"Ngươi..." thật quá lắm rồi, đợi đến khi nàng làm quen với cuộc sống nơi này phải tránh xa tên biến thái này mới được. Không khéo hắn cho nàng bụng bự thật thì.. khụ khụ.. thì đành thuận theo ý trời thôi chứ sao
Vùi đầu trong ngực Sở Hiên nhưng nàng vẫn biết hắn đang xé vạt áo và viết cái gì đó
Sau khi cột mảnh vải vào móng vuốt của đại bàng, Sở Hiên thả lỏng vòng tay giải thích
"Ngươi tưởng 'hiên của bướm nhỏ' ta tặng chỉ đeo để trang trí thôi sao"
Vân Điệp: "ngọc thì gọi là ngọc đi, cái tên dài như vậy ngươi nói không thấy mệt sao"
Sở Hiên: "có tên rồi tại sao lại phải gọi ngọc này ngọc nọ"
Vân Điệp: "thế không để trang trí thì để làm gì" tên này thật miệng lưỡi, mệt mình đôi co với hắn
Sở Hiên: "trên người ta có độc... nếu không có miếng ngọc hấp thu khí độc bên ngoài thì những người xung quanh đừng mơ có thể lại gần ta... ngoại trừ ngươi"
Vân Điệp: "vậy nên nếu đeo miếng ngọc này ta lúc nào cũng phải dính vào ngươi như thế này sao"
Sở Hiên: "nếu ngươi muốn thì dính chặt như vậy ta cũng không phiền"
Vân Điệp: "trả lại cho ngươi dù sao không có nó độc trên người ngươi vẫn không ảnh hưởng đến ta" ngươi không phiền nhưng ta phiền a
Vừa nghe vậy mặt Sở Hiên biến sắc, ưu thương phủ mờ đôi mắt, hắn ủy khuất nhìn tiểu yêu tinh " tiểu yêu tinh, những người khác không thể đến gần ta, 20 năm nay ta sống cô độc một mình hiện tại đã có ngươi... nhưng ngươi lại muốn bỏ ta mà đi? thôi được ngươi muốn thì cứ đi cũng không cần trả lại 'hiên của bướm nhỏ' " hừ muốn trả lại, đừng có mơ
Tiểu yêu tinh nghe xong liền chấm nước miếng lau lau giọt nước mắt vô hình trên mặt. Trong lòng vô cùng thương xót cho đại biến thái, nhưng nàng còn không hiểu rỏ hắn sao. Nhìn ánh mắt bi thương kia thật làm đau lòng người, nhưng tên đại biến thái này hắn mà sợ cô độc sao ngược lại có khi còn vui mừng nữa đó chứ. Mặc dù nghĩ như thế, nhưng nàng vẫn khinh bỉ chính mình. Lí trí đến đâu cũng bị hắn dụ hoặc, nàng thừa nhận nàng rất đau lòng khi nghe những lời này
Tiểu yêu tinh: "thôi được, nhưng đã nhận 'hiên của bướm nhỏ' ta sẽ trị hết độc trên người ngươi" hừ sao nàng lại bắt chước hắn gọi cái tên thô tục này chứ
Sở Hiên: "được.." tuy không nghĩ tiểu yêu tinh sẽ trị hết độc cho hắn nhưng nàng đồng ý đeo miếng ngọc là được
Tiểu yêu tinh: "được rồi... đừng cười nữa" Chỉ được cái gương mặt đẹp để dụ con gái nhà lành. Hừ
--- ------ -------
Minh Kiếm Sơn Trang - đỉnh Vân Sơn
Vò mảnh vãi trong bàn tay, khóe môi Sa Vũ hiện lên nét cười đã lâu không xuất hiện.
Đã có tin tức của vương gia, người đang trên đường trở về.
"chủ tử, bên ngoài có Kiều tiểu thư cầu kiến"
"Kiều Vãn Ninh ? lúc này cô ta phải đang ở bên Sở Triêu mới đúng"
Mảnh vải trong lòng bàn tay Sa Vũ lúc này đã thành vụn cám hòa nhập vào thác nước trước mặt. Âm thanh đánh nhau ngày càng lớn, có lẽ người bên ngoài không đợi được đã xông vào.
Keng
"Kiều tiều thư, xin dừng bước" Thủ Huyết lúc nãy còn đứng bên cạnh Sa Vũ thoát cái đã đứng trước mặt Kiều Vãn Ninh kiếm trên tay chắn trước mặt nàng ta không hề khách khí đuổi khách
"Ngươi tránh ra, ta có chuyện muốn nói với Sa Vũ" hiện tại nàng đang rất nóng nảy, mất hai ngày đường mới tìm đến được nơi này để nghe ngóng tin tức của Sở Hiên. Nàng không thể chờ đợi được nữa, 6 ngày nay đã đợi đủ rồi
"Thủ Huyết, dẫn người dò xét 500 dặm quanh Vân Sơn phát hiện có kẻ lạ mặt liền giết hết cho ta" liếc nhìn Kiều Vãn Ninh phía sau môi nở nụ cười ôn nhã, nhưng ánh mắt không giấu đi sự âm trầm
"Kiều tiểu thư, nơi này là thế lực bí mật của vương gia hiện tại cô là người của thái tử không nên đến đây. Nên biết chỉ vì cô và vương gia có chút giao tình nên mới còn mạng đứng trước mặt ta"
"là ta sơ ý, sẽ không có lần sau"
Sa Vũ một thân lam y, áo bào thêu những đám mây cùng màu. Trong đôi mắt thấy rỏ sự mệt mỏi nhưng cũng ẩn dấu mấy phần vui mừng khó nhận biết. Khuôn mặt hắn bình thản ôn nhu như nước, bước đi thong dong, khí chất trên người của hắn luôn thoát tục như vậy, làm cho người khác nhìn vào cũng bình tâm một phần
Hắn xoay người bước vào đình viện thong thả thưởng trà không để ý Kiều Vãn Ninh gấp muốn đứng ngồi không yên trước mặt mĩm cười hỏi
"Kiểu tiểu thư đến đây là có chuyện gì sao?"
Đương nhiên Sa Vũ biết rỏ nàng ta đến đây ngoại trừ việc của vương gia thì còn việc gì nữa. Nữ nhân này thập toàn thập mỹ, nàng thông minh xinh đẹp, biết đối nhân xử thế, thân thủ mạnh mẽ khiến người khác khó mà không yêu mến lại một lòng vì vương gia mà chống đối với thái tử hắn cũng rất thưởng thức nhưng vương gia thân mang độc xưa nay không gần nữ sắc huống hồ luôn rạch ròi giới hạn với nàng ta nên hắn đang cân nhắc có phải hay không cho nàng ta biết một chút tin tức để trợ giúp
Kiều Vãn Ninh: "ta không tin Sở Hiên sẽ chết... dù là Âm Vực đi chăng nữa chắc chắn hắn vẫn còn sống" Nàng vẫn luôn tâm niệm Sở Hiên sẽ không chết, nàng yêu hắn bất chấp tất cả. Nếu thật sự hắn đã chết nàng cũng không muốn sống nữa. Nhưng Sở Hiên là người mạnh mẽ như vậy, hắn làm sao lại dễ dàng từ bỏ mạng sống. Nàng không tin
Sa Vũ: "nếu vậy cô sẽ làm gì?"
Kiều Vãn Ninh: "Sa đại ca có phải ngươi biết tin tức của Sở Hiên... mau nói cho ta"
Sa Vũ: "ta chỉ có thể cho cô biết vương gia vẫn bình an... còn chuyện khác ta nghĩ cô là người của Sở Triêu..."
Không đợi nghe câu tiếp theo, nàng hiện tại chỉ nghe lọt được 'vương gia vẫn bình an' liền kích động không thôi, gương mặt xinh đẹp có phần tìu tụy rạng rở hẳn lên như đã được tiêm một liều thuốc bổ. Nàng vừa vui mừng vừa lo lắng, nụ cười trên khóe môi không tự chủ mà hiện ra nhưng nước mắt lại chực chã mà rơi xuống không ngừng
Kiều Vãn Ninh không muốn khóc trước mặt người khác nhưng nàng không thể kìm nén được xúc động trong lòng. Có trời mới biết nàng có bao nhiêu vui mừng. Mặc dù vẫn tin tưởng Sở Hiên còn sống, nhưng đó cũng là hi vọng mà thôi mà ngay lúc này nàng biết được hi vọng đó trở thành sự thật thì mọi buồn lo, đau khổ trong những ngày qua tràn ra nhưng sóng vỡ đê.
Đợi người trước mặt ổn định lại tâm trạng, Sa Vũ liền tiếp tục
"vương gia đang trên đường trở về, vẫn còn rất nguy hiễm"
Kiều Vãn Ninh: "đại ca... nói cho ta biết hắn đang ở nơi nào.. ngươi mau nói"
Sa Vũ: "được... ta tin cô lần này. Kiều tiểu thư cô đừng làm ta thất vọng"
Xung quanh đình viện không một bóng người chỉ thấy bóng dáng 2 người nọ thập phần nghiêm túc đang bàn bạc điều gì đó, giọng nói của họ bị tiếng thác nước lấn ác. Chỉ có thể thấy được gương mặt xinh đẹp của nử tử kia rạng ngời như nắng sớm,.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.