Chương trước
Chương sau
Sau khi pháp trận tiêu tán chỉ thấy Lăng Huyền Thiên nhẹ vung tay ra vô số trận kỳ xuất hiện cắm tại trước cửa của Hỏa Thần cung.

Cùng với đó hắn hai bàn tay chấp lại, nhẹ nhàng kết ấn. Chỉ thấy dưới chân hắn xuất hiện một ngôi sao năm cánh được bao phủ bởi một vòng tròn. Sau đó hắn nhẹ nhàng dậm chân ký hiệu ngôi sao năm cánh nhẹ nhàng bay lên bầu trời.

~ Rầm rầm ~

Chỉ thấy bầu trời đang yên ắng bỗng nhiên bị xé mở ra sau đó có một ký hiệu hình ngôi sao chiếu một chùm sáng màu vàng từ vị trí bầu trời xuống dưới đất.

“Tiểu tử đó đang làm gì?”

“Trận pháp thật cao minh a. Chỉ là không biết mục đích của hắn”



Sau khi làm xong tất cả, Lăng Huyền Thiên thản nhiên nhìn bọn mọi người nói: “Phàm là người có tu vi trên linh tôn cảnh và không có danh ngạch nếu bước vào, chết”.

Hắn lúc kêu Hoàng Phủ Hùng bán danh ngạch cho những tông môn kia đều yêu cầu bọn hắn đưa ra khí tức những người sẽ tiến vô Hỏa Thần cung.

Còn khí tức hai ngàn danh ngạch của Vạn Bảo Các, tán tu và các thế lực khác. Hắn cũng đã dặn Hoàng Phủ Hùng thu thập. Tất nhiên còn dặn hắn nói một câu “nếu không đưa ra hậu quả tự chịu”. Còn tại sao hắn không chiếm đoạt hai ngàn danh ngạch đó là bởi vì thập tông đã ký kết với các thế lực khác từ trước. Hắn cũng sẽ không tự nhiên chiếm đoạt danh ngạch của người khác.

“Ha ha, tiểu tử ngông cuồng kia, bổn thánh cho dù bước vào thì lại sao?” một tên tán tu thánh giả nực cười nói. Hắn không thể tiến vào Hỏa Thần cung không có nghĩa là hắn không thể bước vào trận pháp của tên tiểu tử này.

Nói xong hắn nhìn Lăng Huyền Thiên như nhìn thằng ngốc một dạng, sau đó tản ra nguyên thánh cảnh đê giai khí tức trực tiếp bước vào trong vòng sáng.

“Ha Ha, tiểu tử ngươi thấy được đi? Trong mắt ta trận pháp của ngươi cùng rác rưởi không khác..”

~ Rầm rầm rầm ~

Chỉ là hắn vẫn chưa kịp nói hết câu toàn thân hắn đều bị trận pháp chấn nát.

~ Tĩnh ~ toàn trường đều tĩnh lặng như chết. Bọn họ thật không ngờ đường đường một vị thánh giả trong nháy mắt lại bị diệt sát.

“Tiểu tử này quá tà môn”

“Chúng ta cần thương thảo lại a” Quang Diệu cùng Hàn Thế cũng là lộ vẻ rung động. m thầm truyền âm cho nhau.

Hoàng Phủ Hùng, nguyên thánh tam lão cùng các đệ tử của Thiên Huyền tông cũng là trợn tròn mắt. Dù sao tuy nói Lăng Huyền Thiên thực lực mạnh hơn thánh giả, nhưng lại có thể bày ra trận pháp lợi hại như vậy thật sự vượt khỏi hiểu biết của bọn hắn.

“Tại sao ngươi lại đến đây?” Lăng Huyền Thiên cũng không để ý mọi người rung động đi về phía đám người Thiên Huyền tông hướng nguyên thánh tam lão hỏi.

“Bẩm công tử, ta sợ Thiên Huyền tông đệ tử xảy ra chuyện gì nên mới tới đây bảo vệ bọn hắn” nguyên thánh tam lão làm lễ nói.

“Tốt người cầm lấy cái này đi, sau này về đưa cho hai sư đệ của ngươi mỗi người một viên” nói xong Lăng Huyền Thiên nhẹ lấy ba viên đan dược ra đưa cho hắn. Đúng là thọ linh đan, có thể tăng thêm 1 vạn năm thọ nguyên.

Vốn dĩ phục dụng thánh linh thảo chỉ có thể tăng thêm một trăm năm thọ nguyên mà thôi, nhưng hắn sẽ không lãng phí như vậy. Mà luyện hóa chúng thành đan dược để tăng hiệu quả lên. Tất nhiên tốn kém không ít thánh dược cùng nguyên liệu khác.

“Đa tạ công tử”

Đang lúc này một thanh âm vang lên: — QUẢNG CÁO —

“Nhìn kìa trên bầu trời kia là cái gì”

Khi mọi người nhìn về hướng người đó chỉ, chỉ thấy một chiếc vô cùng to lớn cự cầm đang bay về phía này.

“Thánh thú”

“Thật là thánh thú, vậy mà lấy một đầu thánh thú làm thú cưỡi”



Mọi người thanh âm rầm rộ không thôi. Sau đó chỉ thấy đầu cự cầm đó chậm rãi đáp xuống đất. Sau đó từng người từ trong tòa nhà trên lưng nó đi ra. Trên áo đều khắc một hình mặt trăng màu đen.

“Dạ Minh, là Dạ Minh tông”



“Không phải bọn luôn không tiến đến Hỏa Thần cung sao? Tại sao năm nay lại đến?”

….

Vô vàn thanh âm vang nên. Chỉ là người của Dạ Minh tông hiển nhiên không để ý đến bọn hắn thản nhiên đi về một hướng. Đúng là hướng vị trí của thập tông.

“Tại hạ Ngụy Thanh là Dạ Minh tông thánh tử hôm nay đến đây là muốn thập tông nhường một ít danh ngạch Hỏa Thần tông cho chúng ta không biết có được không?” tên nam tử toàn thân mặc hắc bào nó. Khí tức của hắn cũng chỉ là cao giai linh tôn cảnh mà thôi. Nhưng thái độ đối với thập tông mọi người là vô cùng không khách khí.

“Ha ha, tiểu huynh đệ! Ngươi có lẽ không biết danh ngạch của Hỏa Thần cũng là có hạn a. Chúng ta đều là đã không thể cho ra” Lâm Thiên Dật hướng Ngụy Thanh nói. Nhưng hắn một mực lại nhìn về phía tòa nhà bên trên đầu thánh thú.

Tất nhiên nếu không vì kiêng kỵ đám người trong đó, hắn đường đường tông chủ Linh Ẩn tông sao có thể hạ mình nói chuyện với một tên tiểu tử linh tôn cảnh.

“Hắc hắc, chúng ta Dạ Minh tông trước giờ chưa hề tranh đoạt danh ngạch Hỏa Thần cung, năm nay chỉ vì muốn mở rộng hiểu biết mà tiến vào đó các vị hà tất làm khó” Ngụy Thanh cười hắc hắc nói. Chỉ là ánh mắt của hắn càng lúc càng lạnh.

“Tiểu tử, ngươi lời nói cũng không thể không trung thực như vậy. Ai không biết Dạ Minh trước giờ có rất nhiều người giả danh tán tu để lấy tiến vào Hỏa Thần cung. Năm nay các ngươi cứ lấy danh ngạch như cũ là được” Từ Trọng Sơn hướng Ngụy Thanh nói, người khác có thể không biết nhưng Vạn Bảo Các bọn hắn há lại không rõ.

“Ngươi …” Ngụy Thanh không ngờ Vạn Bảo Các cũng xen vô chuyện này, vốn dĩ theo hắn ý nghĩ muốn lấy danh ngạch từ thập tông là vô cùng dễ dàng.

Nhưng Vạn Bảo Các xen vô lại khác. Vạn Bảo Các cùng Dạ Minh bọn hắn ngầm tranh đấu nhiều năm đều không phân thắng bại a.

Nếu không phải Vạn Bảo Các nhất quyết bỏ tiền ra để mua danh ngạch tiến vào Hỏa Thần cung. Khiến cho Dạ Minh cũng chỉ có thể theo tán tu mua lấy mà thôi, nếu không thập tông và Vạn Bảo Các cấu kết lại bọn hắn ắt hẳn sẽ không có quả ngon.

Đang ở hắn suy tính sẽ phải giải quyết như thế nào, thì trong tòa nhà bên trên cự cầm nhẹ vang lên một thanh âm: “ta nghe nói năm nay danh ngạch là do Thiên Huyền tông bán ra a. Hẳn các người còn rất nhiều danh ngạch có thể hay không bán lại chúng ta một ít”.

“Thánh giả”

“Đúng âm thanh như hòa cùng thiên địa, chắc chắn là một vị thánh giả cao thủ”



“Danh ngạch chúng ta đã bán hết” Tô Ngọc Linh cũng không thèm để ý hắn có phải thánh giả hay không nhàn nhạt nói.

“Nha đầu kia, ngươi muốn chết hay sao? Dám đối với đà chủ đại nhân như thế?” Ngụy Thanh thấy vậy vô cùng tức giận nói. Đặc biệt là khi nhắn nhìn thấy đáp lại đà chủ đại nhân chỉ là một cái nha đầu, mắt hắn sát ý càng tăng.

— QUẢNG CÁO —

Chỉ là nha đầu này thật rất đẹp, đợi tiến vào Hỏa Thần cung nhất định phải tìm cách đem nàng làm sạch.

“Càn rỡ” nguyên thánh tam lão lão đại thấy Ngụy Thanh dám hướng thánh nữ nói như vậy trực tiếp nhất chưởng về phía hắn.

Mắt thấy một chưởng ắt hẳn phải trúng hắn thời điểm một tiếng “hừ” nhẹ từ cự cầm truyền ra. Chưởng ấn của nguyên thánh tam lão lão đại cũng bị đánh tan.

“Thật mạnh”

“Ít nhất là một vị thánh linh cảnh a”

“Thánh nhân bình thường vạn người không thấy một. Vậy mà bây giờ đã xuất hiện bốn, năm vị a”



“Đường đường một tên thánh giả lại hướng linh tôn cảnh ra tay, thật đáng chết!” một giọng nói già nua vang lên sau đó từng đoàn thánh lực tại cự cầm tản ra hóa thánh một hư ảnh đầu hổ vô cùng to lớn xông thẳng tới hướng Thiên Huyền tông mọi người.

Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, mắt thấy đầu hổ sắp đụng trúng đám người Thiên Huyền tông thì hư ảnh cự hổ đột nhiên tan biến trong hư không.

~ Phốc ~

Trên cự cầm lão già ra tay cũng là phun một ngụm máu. Dù sao đầu hổ là hắn ngưng tụ thánh lực trong cơ thể mà thành. Giờ đầu hổ bị người oanh mất tất nhiên hắn cũng sẽ bị phản phệ.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Tại sao hư ảnh đầu hổ đột nhiên biến mất?”



“Là Dạ Minh tông thánh giả thu tay lại sao?”

“Ngu ngốc, thánh giả dùng thánh lực ra tay nếu thu lại chắc chắn sẽ gặp phản phệ. Ai sẽ làm vậy?”



Ngay cả Thiên Huyền tông mọi người cũng không hề biết chuyện gì xảy ra. Vốn là bọn họ nghĩ là do Lăng Huyền Thiên gây ra nhưng nhìn sang hắn từ lúc đến đây đều tĩnh thần a.

Bọn họ lại không biết lúc này Lăng Huyền Thiên đang nói chuyện với một người, chỉ là do hai người bọn hắn truyền âm nên không người hay biết mà thôi.

“Ngươi tại sao lại cứu bọn họ?”

“A, thiếp thân biết chút tu vi này không ẩn giấu được Lăng công tử mà” người nói chuyện với hắn đúng là La Khinh Sương. Nàng đến đây đã lâu chỉ là ẩn nấp trong hư không nên không có người nhìn thấy mà thôi.

Còn về hư ảnh đầu hổ tất nhiên là do nàng chấn nát rồi, dù sao nàng cũng không muốn Dạ Minh tông đám người kia toàn bộ bị diệt a.

“Lăng công tử hiểu lầm a, thiếp thân là lo lắng cho Ngọc Linh muội muội nha”.

Nghe nàng nói thế Lăng Huyền Thiên chỉ kẽ lắc đầu. Nha đầu này suy nghĩ cái gì há có thể lừa được hắn. Đợi hắn tiến vào Hỏa Thần cung xong xác nhận lại nàng một chút. Chắc chắn sẽ giữ nàng làm nha hoàn ba tháng.

Tất nhiên hắn có cách để nàng tự nguyện a, chỉ là bây giờ không phải lúc mà thôi. — QUẢNG CÁO —

“Các vị lão phu cũng không nói nhiều nữa lão phu cần hai trăm cái danh ngạch” lão già trên cự cầm trực tiếp mở miệng nói. Nhưng lần này hắn cũng không hướng về Thiên Huyền tông mà là đưa mắt về phía mấy môn phái như Xích diễm tông, Hồn Anh tông cùng Hạo Nhiên tông.

Mặc dù hắn đã có một số danh ngạch từ các tán tu rồi, nhưng vẫn cần thêm hai trăm danh ngạch nữa mới có thể thực hiện kế hoạch của bọn hắn.

Trái với mọi người nghĩ, ba tông môn kia cũng không ý kiến gì mà trực tiếp giao ra danh ngạch. Một số người tinh ý tất nhiên nhìn ra vấn đề. Hắn là tin đồn bọn họ cùng Dạ Minh tông đi lại là sự thật.

Sau khi lấy được danh ngạch bọn họ trực tiếp đến chỗ của Hoàng Phủ Hùng để giao ra khí tức của mình. Ngay cả thánh giả đều bị trận pháp kia giết chết bọn họ cũng không dám không theo a.

Hoàng Phủ Hùng cũng không làm khó bọn họ. Bởi vì Lăng Huyền Thiên đã nói chỉ cần có danh ngạch là được, hắn cũng không quan tâm bọn họ lại dùng cách gì làm đến.

~ Ầm ầm ầm ~

Sau một ngày, sương mù cũng triệt để tan biến. Cùng lúc đó cánh cửa tiến vào Hỏa Thần cung cũng hoàn toàn mở ra.

Mọi người đều lần lượt tiến vào hỏa thần cung, tất nhiên cũng lại không có người thử vận may. Dù sao cái chết của một vị thánh giả là gương tốt nhất.

Đợi đến mọi người gần như tiến vào hết về sau, Lăng Huyền Thiên mới chậm rãi đứng dậy tiến về phía cửa Hỏa Thần cung bước vào.

“Tiểu tử đó điên rồi sao?”

“Chẳng lẽ hắn không phải thánh giả?”

“Không phải thánh giả sao có thể dễ dàng giết Lâm Vô Minh như vậy”

“Hay là hắn không biết Hỏa Thần cung sẽ oanh diệt thánh giả a”



Lúc này La Khinh Sương cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của hắn lẩm bẩm: “rốt cuộc là hắn đang làm gì? Chẳng lẽ hắn có cách gì a?”

Nàng là tận mắt thấy Lăng Huyền Thiên một chiêu giết chết một tôn thánh tôn cảnh. Tất nhiên nàng sẽ không cho rằng hắn không phải là thánh giả.

Tại thời điểm mọi người đều cho rằng Lăng Huyền Thiên chắc chắn chết, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng tiến vào Hỏa Thân cung. Sau đó tòa trận pháp hắn tạo ra cũng hoàn toàn tan biến.

“Vậy mà thật tiến vào”

“Ta thiên! Không lẽ Hỏa Thần cung cấm chế đối với thánh giả đã mất tác dụng”

~ A ~ chỉ thấy một tên nguyên thánh cảnh vốn định thử vận may lại bị Hỏa Thần cung bức tượng kỳ lân trực tiếp thổi một ngọn lửa giết chết.

Không ai lại còn dám tiếp tục thử vận may, có lẽ mãi mãi bọn họ cũng sẽ không hiểu tại sao Lăng Huyền Thiên lại có thể tiến vào trong đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.