“Tống Ngọc lời hắn nói là thật sao?” thanh âm tuy nhỏ nhưng lại vang vọng trong đầu Tống Ngọc mãi không thôi. Hắn không biết trả lời sao a. Phản bác không được, đồng ý thì lại càng không xong.
Dù sao thì Tuyệt Vô Thần không phải người ngu, Trịnh Dương đã nói đến mức đó chắc chắn hắn đã nắm rõ phần nào. Vốn theo Tống Ngọc nghĩ nếu như Trịnh Dương vẫn chỉ là linh tôn cảnh hoặc cao lắm là linh hoàng cảnh vậy hắn có thể sòng phẳng đấu với Trịnh Dương sau đó giết hắn.
Nếu không thì cũng có thể nhờ đám người Tuyệt Vô Thần ra tay, dù sao tại thánh tử dưới thánh cảnh thời điểm thánh phiệt môn sẽ rất ít quan tâm đến bọn họ. Trừ khi là kỳ tài ngút trời hay là một số đặc thù thể chất, để đảm bảo an toàn thường xuyên có người trong bóng tối bảo vệ bọn họ. Tất nhiên hắn cùng Trịnh Dương cũng không nằm trong số đó.
“Tốt, Tuyệt tông chủ. Nếu ngươi đã rõ ràng mọi chuyện chi bằng để ta cùng Tống Ngọc tự giải quyết a. Như vậy thánh phiệt môn cũng sẽ không tìm các ngươi phiền toái” Trịnh Dương mỉm cười nhìn Tuyệt Vô Thần nói. Hắn chỉ cần Dạ Minh tông không nhúng tay vào là có thể tự mình giết chết Tống Ngọc.
Tuyệt Vô Thần nghe vậy ánh mắt vô cùng thâm trầm, nhưng là hắn cũng không nói gì chỉ lặng lẽ đứng qua một bên. Sỉ nhục, thật sự sỉ nhục hắn đời này còn chưa gặp sự tình như vậy. Một tên thì lừa dối hợp tác cùng hắn, một tên thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-de-chi-ton/2421829/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.