Chương trước
Chương sau
Lúc này trong đại điện mọi người đều kinh nghi nhìn về phía Lăng Huyền Thiên. Tên tiểu tử này vậy mà Trịnh Dương hứa một câu mà giao ra phá linh đan đan phương. Nhưng Đoạn Lãng dùng Đan Các ra hứa hẹn, hắn lại không có chút gì để ý. Chẳng lẽ hắn không biết Đan Các so với Thánh Phiệt môn lời hứa càng có giá trị sao.

Đoạn Lãng thì sắc mặt đã âm trầm đến cực điểm. Hai bàn tay đều nắm chặt. Lăng Huyền Thiên thái độ như vậy chẳng khác nào xem thường hắn. Thậm chí coi hắn còn không bằng một tên tiểu tử trong gia tộc nhỏ tại Phi Linh thành. Bất quá hắn rất nhanh bình ổn lại, hiện tại hắn không thể chọc đến Lăng Huyền Thiên. Ít nhất là tại nơi này.

Lăng Huyền Thiên thì không để ý đến mọi người cũng với Đoạn Lãng. Hắn chỉ nhàn nhạt nhìn về phía Bạch Vũ Hải.

Bạch Vũ Hải thấy Lăng Huyền Thiên nhìn tới lập tức mở miệng: “Hiện tại Bạch mỗ trên thân không có mấy thứ có thể đổi hai tờ đan phương này. Thế nên đợi rời khỏi nơi này Liệp Hoành thương hội sẽ cùng Lăng huynh giao dịch. Lăng huynh nghĩ sao?”

Nghe Bạch Vũ Hải nói vậy Lăng Huyền Thiên chỉ nhẹ gật đầu. Hắn biết Bạch Vũ Hải là có tâm cơ a. Chỉ là hắn lười quan tâm thôi.

Bạch Vũ Hải thấy Lăng Huyền Thiên đồng ý cũng mỉm cười. Tài nguyên hắn mang theo tuy không nhiều nhưng hẳn là đủ để đổi lấy hai tờ đan phương này. Nhưng tại sao hắn không lập tức cùng Lăng Huyền Thiên giao dịch ư. Bởi vì nếu tại nơi này giao dịch khi rời khỏi Bích Vân huyệt Liệp Hoành thương hội sẽ thành đích nhắm của mọi người.

Liệp Hoành thương hội hiển nhiên có thể cùng bọn họ đối cứng. Chỉ là như vậy sẽ ảnh hưởng không ít đến những sinh ý sau này. Hơn nữa lần này có rất nhiều thế lực tại Trung châu đến nơi này. Sợ là sẽ có một chút biến cố.

Vì vậy hắn mới ngỏ ý với Lăng Huyền Thiên chọn thời điểm rời khỏi Bích Vân động trở lại Phi Linh thành rồi mới giao dịch. Như vậy vừa có thể bớt được phiền phức, hơn nữa cũng có thể khiến hắn hiểu rõ thêm về Thiên môn. Đây chính là một mũi tên chúng hai con nhạn a.

Còn vì tại sao phải ở trước mặt mọi người nói ra lời giao dịch ư. Như vậy nếu sau khi rời khỏi Bích Vân huyệt. Đám người Thiên môn không thể giữ được đan phương, thì Liệp Hoành thương hội cũng có cớ nhúng tay vào. Tất nhiên lúc đó điều kiện giao dịch cũng phải cải biến đôi chút a.

“Đi thôi” Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến mọi người. Càng không quan tâm chút tâm cơ kia của Bạch Vũ Hải. Đối với hắn mà nói, trước thực lực tuyệt đối mọi mưu kế đều là không dùng được.

Tất nhiên đấy là do Bạch Vũ Hải mưu tính cũng không quá mức nhằm vào hắn. Nếu không hắn cũng không ngại ra tay với Liệp Hoành thương thôi. Ngược lại nếu Bạch Vũ Hải không có chút tâm cơ này, sẽ không thể trở thành người đại diện của Liệp Hoành thương hội. Thương nhân a, luôn phải mưu tính được mất.

Tiểu Ánh nghe Lăng Huyền Thiên nói thế cùng lập tức cùng hắn rời đi. Dù sao tại nơi này đan dược phẩm chất cao một chút đều bị nàng lấy đi. Còn mấy cái đan dược cùng vũ khí bày biện trong đại điện cũng không có mấy giá trị.
— QUẢNG CÁO —


Bên ngoài Bích Vân động lúc này, đã có gần năm mươi người tụ tập. Tu vi của bọn họ đều vô cùng thâm hậu. Bọn họ cũng không tụ tập lại mà phân tản thành từng khu vực thế lực của riêng mình. Mục đích của bọn họ tất nhiên là vì đợi hậu bối của mình mang đan phương ra rồi.

~ sưu sưu ~

Lúc này bỗng nhiên có một tiếng gió vang lên. Theo sau đó là một thân ảnh toàn thân đều được khói đen bao phủ cấp tốc lướt ra khỏi cửa của Bích Vân huyệt. Hắn cũng không để ý đến đám người mà lập tức hướng trên không trung bay đi.

“Chậm đã” chỉ là lúc này có một vầng sáng như phong tỏa không gian cản hắn rời đi. Sau đó có một thanh âm vang lên. Cùng lúc đó có năm người hiện ra. Cầm đầu là một lão già râu tóc bạc phơ khí chất bất phàm. Không phải Hàn Bắc Huyên thì là ai.

Theo sau hắn bốn người, trong đó một người có tu vi thánh vương cảnh chính là Hàn Cửu Minh. Ba người còn lại thì đều có tu vi đại thánh cảnh. Hơn nữa khí tức cùng Hàn Bắc Huyên không sai biệt lắm. Hẳn là đều có tu vi cao giai đại thánh cảnh.
Bọn họ thấy có người từ trong Bích Vân động tiến ra liền chặn lại.

Thấy năm người tiến đến chặn lại mình, Mạc Vô Tà cũng không có chút nào sợ hãi. Ánh mắt của hắn thủy chung nhìn về phía sau lưng. Hắn rất sợ tên nam tử trong đại điện kia đột nhiên xuất hiện a.

Có lẽ người khác cho rằng hắn nhát gan. Nhưng chỉ có người tu hắc ám mới biết hắc ám đáng sợ như thế nào.

Nếu Lăng Huyền Thiên biết chỉ vì một cái ánh mắt đánh giá đã khiến Mạc Vô Tà lưu lại tâm ma. Hắn chắc chắn sẽ cười khổ không thôi.

Sau khi xác định không có ai khác từ Bích Vân huyệt đi ra Mạc Vô Tà mới lườm nhẹ năm người nói: “Các vị là có ý tứ gì?”

“Ha ha, tiểu hữu không cần hiểu lầm. Chúng ta chỉ muốn hỏi một chút tình huống trong đó mà thôi” Hàn Bắc Huyên mỉm cười nói. Chỉ là ánh mắt của hắn một mực nhìn Mạc Vô Tà. Hơn nữa kết giới phong cấm không gian của bọn họ cũng không tản đi. Hiển nhiên không có ý cho hắn rời đi.
— QUẢNG CÁO —

“Ồ, Thánh Phiệt môn thật là uy phong a” Mạc Vô Tà chưa trả lời thì đã có một giọng nói vang lên. Sau đó có ba người từ trong hư không xuất hiện. Khí tức của bọn họ đều vô cùng mạnh mẽ. Trên người của ba người đều mang một chiếc huy hiệu hình một đỉnh đồng màu đen. Hiển nhiên bọn họ là người của Đan Các.

“Hắn cũng không phải người của Đan Các. Võ Ngưu ngươi hà tất phải xen vào chuyện này” Hàn Bắc Huyên nhìn một chút nam tử đứng giữa nói.

“Hắc hắc, hắn cùng chúng ta không có quan hệ gì. Nhưng lần này Đan Các cũng có người tiến vào trong đó, hiển nhiên chúng ta cần phải hỏi riêng hắn một chút a” Võ Ngưu cười lạnh nói. Ánh mắt hắn thì đánh giá một chút Mạc Vô Tà.

“Mấy tên này bị gì a? vì một tên không quen biết lại muốn tranh chấp sao?” tại một nơi khác đang đứng ba bóng người. Một nam hai nữ. Cả ba người đều đeo một chiếc mặt lạ màu bạc, che đi toàn bộ khí tức cùng dung mạo của bọn họ. Không phải La Khinh Sương, Hồ Nguyệt cùng Tần Phong thì ai.

“Khinh Sương muội muội, ngươi là phải trải nghiệm nhiều a. Sở dĩ bọn họ tranh giành tiểu tử kia là vì nhìn ra được tu vi đê giai đại thánh cảnh của hắn. Hơn nữa hắn vừa ra đã lập tức muốn rời khỏi, hẳn là vì đoạt được bảo vật gì sợ bị người khác thông báo cho đám người này biết a” Hồ Nguyệt cười mỉm giải thích cho La Khinh Sương. Tuy nàng là linh thú nhưng tu luyện đã hơn năm vạn năm tất nhiên quá hiểu nhân tâm rồi.

“Sợ là tiểu tử này không dễ dàng rời khỏi” Tần Phong cũng nhẹ lẩm bẩm. Tiểu tử kia vội vã rời đi tất nhiên là không có thế lực tại nơi này. Cho dù tu vi của hắn có cao hơn nữa, cũng không chống lại được mấy lão già kia.

Sự thật đúng là như Tần Phong nói. Chỉ có điều khác là Mạc Vô Tà cũng không sợ bọn họ, mà sợ Lăng Huyền Thiên a. Còn tại sao hắn lại không có người đến tiếp ứng ư?

Bởi vì phàm là đệ tử tại Ma tông đi lịch luyện hầu như sẽ không có người theo bảo hộ ngươi. Nếu có cũng chỉ tại thời điểm ngươi nguy hiểm đến tính mạng mới ra tay. Nhưng hắn đi tới Bắc châu nơi hẻo lánh này Ma tông há sẽ phái người theo. Bởi vì trong mắt bọn họ, Bắc châu đều là phế vật. Nếu tại nơi này ngươi cũng không có năng lực bảo vệ mình. Tốt nhất nên chết đi còn hơn.

~ sưu ~
Đang lúc Mạc Vô Tà âm thầm suy nghĩ xem có nên dùng bảo vật để mau chóng rời khỏi nơi này không. Thì bỗng lại có một tiếng động vang lên.

Khi mọi người nhìn lại chỉ thấy một hòa thượng có gương mặt tuấn mỹ. Khí độ bất phàm tay cầm tích trượng từ trong Bích Vân huyệt lao ra. Chỉ là hắn cũng không lập tức rời đi. Càng không để ý đến mọi người. Mà hai mắt chăm chú nhìn Mạc Vô Tà tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

Hòa thượng này không phải Giới Không thì là ai. Sau khi nghe được Lăng Huyền Thiên nói. Hắn vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc thứ hắn nên truy cầu là phật tâm hay là bản tâm của riêng mình.
— QUẢNG CÁO —


Lăng Huyền Thiên nói rất đúng, phật tâm là tìm đến tứ đại giai không. Sẽ không nhúng tay vào chuyện thế gian. Một lòng tìm hiểu đại đạo.

Còn bản tâm của hắn thì luôn muốn trừ ma vệ đạo nhằm giúp người khác không gặp phải bi kịch giống hắn. Nhưng cũng chính vì vậy mà hắn không thể phát huy hết năng lực của mình. Luôn thiếu hụt một thứ gì đó.

“Vị hòa thượng này. Không biết trong đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nhưng người khác vẫn chưa ra a?” lúc này có một nữ nhân dáng vẻ yêu kiều, mặc một bộ váy dài màu xanh. Trên trán có một đóa sen nhỏ màu trắng tỏa ra từng luồng khí tức lạnh như băng. Chậm rãi tiến đến trước mặt Giới Không hỏi.

“Người của Băng Ngọc cung cũng tới sao?”

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Chỉ vì động phủ của một vị luyện dược thánh sư lại khiến nhiều thế lực lớn của Trung châu đến đây như vậy sao?”

“Thật khó lòng tưởng tượng nổi”


Vừa nhìn thấy nữ tử này mọi người đều lập tức sôi trào. Băng Ngọc cung rất ít khi cho phép nữ tử xuất cung. Đa phần chỉ cho nam nhân rời khỏi. Bởi vì đối với bọn họ mà nói, nữ tử không nên nhiễm bụi phàm trần. Nên hầu hết nữ tử tại Băng Ngọc cung đều được tuyển chọn từ khi mới lên ba, sau đó một mực ở tại Băng Ngọc cung không rời khỏi.

Bây giờ nữ tử này xuất hiện tại đây tất nhiên khiến mọi người chú ý. Còn vì sao biết nàng là người của Băng Ngọc cung sao? Không thấy ký hiệu trên trán của nàng sao. Băng Ngọc cung lấy tuyết liên làm biểu tượng. Phàm là nữ đệ tử tại nơi này đều sẽ có một ấn ký như vậy. Hơn nữa số lượng cánh của tuyết liên càng nhiều chứng tỏ thân phận cùng địa vị càng cao.

Nữ tử này có tận bảy cánh của đóa tuyết liên. Hẳn là một vị trưởng lão tại Băng Ngọc cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.