Đối với đám người phía dưới bàn tán người Thiên kiếm môn cũng không chút nào để ý. Mà lão giả cầm đầu được gọi Túc Nhật cao cao tại thượng nhìn xuống đám người Lăng Huyền Thiên nói: “Các ngươi là người phương nào? Lại dám nháo sự tại Bắc thành? Thật cho rằng tại nơi này có thể không xem ai ra gì sao?”
Đối mặt với Túc Nhật hỏi Lăng Huyền Thiên cũng không để ý. Tiểu Ánh thì nhẹ lườm bọn họ một cái, sau đó nhẹ niệm một chữ “tán” tức thì nguyên một đám thánh giả của Thiên kiếm môn đều như diều đứt dây rớt từ trên rớt xuống. Cũng chỉ có Túc Nhật, Hoàng Cửu cùng với Lệ Ứng Long được Túc Nhật kịp thời nắm lấy là không bị rơi xuống đất.
~ rầm rầm rầm ~
Đám ngươi rơi xuống đất tuy không bị thương gì nhưng bọn họ đều là quần áo lấm lem, bụi mù khắp người. Ánh mắt thì tràn đầy hoảng sợ.
Bởi vì trước giờ thánh giả phi hành đều là dựa vào thiên địa linh khí để giảm bớt tiêu hao thánh lực. Nên Tiểu Ánh có thể dễ dàng tán đi thiên địa linh khí khiến bọn hắn rơi xuống. Nhưng bọn họ lại không biết a, làm sao có thể không sợ.
“Chuyện … chuyện gì xảy ra?”
“Thánh giả cũng sẽ bị té từ trên không xuống sao?”
“Đáng cười a”
…
Đám người đứng quan sát thì nghi hoặc không thôi. Không ít người ở trong lầu thầm chế nhạo những tên đệ tử Thánh kiếm môn kia. Nhưng chỉ có một số người có cảnh giới cao là ánh mắt thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-de-chi-ton/2421737/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.