Chương trước
Chương sau
“Tốt rồi, ta nghĩ mọi người cũng không cần tiếp tục quan sát nữa a” đúng lúc này một tiếng nói vang lên. Người mở miệng là một nam tử mặc áo giáp màu vàng kim. Cả người hắn phát ra khí chất vô cùng kinh khủng.

“A, Hứa Cao huynh chẳng lẽ nhìn ra cái gì?” thấy người này mở miệng, mọi người đều hướng về hắn nhìn tới. Bởi vì người này chính là Hứa Cao một trong những vị giám sát mà Thần triều cử đến Bắc thành. Hơn nữa tu vi của hắn cũng là một vị bán thần cảnh.

Nhưng hắn có chút khác với những người Thần triều khác đến nơi này. Những người khác rất ít khi cùng người của Bắc thành qua lại. Còn Hứa Cao thì khác. Hắn thường xuyên xuất hiện tại các tiệc hội mà Bắc thành tổ chức. Thậm chí còn chủ động ngỏ ý liên kết với một số đại thế lực.

“Các vị đều là người có tu vi thâm hậu chẳng lẽ không nhìn ra trong quả tú cầu kia có một tia pháp tắc sao?” thấy mấy người hướng mình hỏi thăm. Hứa Cao rất là đắc ý mỉm cười nói.

“Pháp tắc, ồ nhìn kỹ lại thật sự là có một tia pháp tắc trong đó. Chỉ là vô cùng mỏng manh hơn nữa còn là chủ tu sát phạt pháp tắc a”

“Chẳng lẽ là …?”

“Đúng vậy các vị đoán không sai. Theo ta nghĩ hẳn là lão tổ Nạp Lan gia cố tình vì nàng làm ra a. Thật đúng là thương yêu nàng” Hứa Cao tất nhiên đoán được ý nghĩ của mọi người lắc đầu mở miệng.

Một nha đầu thiên phú không tệ mà thôi. Thế mà có thể khiến một vị thần linh rút ra một tia pháp tắc cho nàng vui đùa. Thật đúng là khiến người khác hâm mộ. Nếu như sau này nàng đạt đến tu vi đại thánh cảnh sợ là lão giả đó chắc chắn dốc hết sức giúp nàng ngộ ra pháp tắc a.

Mọi người nghe Hứa Cao nói vậy thì chỉ biết cười khổ. Cũng không ai dám dị nghị thêm gì nữa. Một vị thần linh há lại là bọn họ có thể dị nghị. Dù cho bọn họ có là đại thánh cảnh hay thậm chí là bán thần cảnh. Nhưng cùng chân thần so sánh lại là một trời một vực.

“Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi đây chờ a? Bắc Phiệt môn ta cũng không rảnh rỗi như vậy”

“Đã như vậy Đào Hoa các xin cáo từ”

“Đúng đúng, con trai ta cùng con gái của Nạp Lan huynh sợ là vô duyên a”

— QUẢNG CÁO —

Khi hiểu rõ mọi chuyện mọi người đều lên tiếng muốn rời khỏi. Dù sao thì cho dù bọn họ tiếp tục ngồi tại nơi này cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa để đám hậu bối nhà mình đi tranh một thứ không thể bắt được là chuyện cỡ nào ngu ngốc a. Còn không bằng về nhà để bọn họ hảo hảo tu luyện.

~ Vù vù vù ~

Chỉ là đúng lúc này một âm thanh nhẹ nhàng vang lên. Sau đó chỉ thấy quả tú cầu màu đỏ kia phát ra ánh sáng màu vàng vô cùng chói lọi, bay thẳng về phía một nam tử gần đó.

Nam tử này toàn thân mặc bạch bào, trên chán có một vệt mi văn mờ ảo màu đen. Khí tức của hắn phát ra tuy chỉ có tu vi linh tôn cảnh. Nhưng khi chất lại vô cùng đặc biệt. Có tà dị, có lãnh đạm, có cao thâm khó dò. Hư hư ảo ảo. Thậm chí nếu không phải quả tú cầu kia hướng về phía hắn lượn quanh. Sợ là mọi người đều không phát hiện ra hắn đang đứng ở đó lẩm bẩm cái gì a.

Nam tử này không phải Lăng Huyền Thiên thì ai. Hắn vẫn một mực cảm ngộ hắc ám đại đạo. Vì vậy một đường đi lang thang Bắc thành. Vốn hắn cũng không để ý đến nơi này.

Nhưng đột nhiên có một tia pháp tắc từ trong này sinh ra. Khiến hắn có chút hứng thú nên mới dừng lại xem thử một chút pháp tắc này.

“Ồ, lại là kim phạt pháp tắc. Thật không ngờ tại nơi này còn có người ngộ ra pháp tắc đến mức này” Lăng Huyền Thiên nhẹ nhìn quả cầu này xoay quanh bàn tay hắn lẩm bẩm.

Pháp tắc trong thiên địa nhiều vô số kể. Phàm là đạt tới bán thần cảnh có thể cảm ngộ pháp tắc. Một khi tiến nhập chân thần thì có thể sử dụng pháp tắc. Nhưng bọn họ cũng chỉ là đơn giản sử dụng mà thôi.

Mãi cho đến khi đạt tới thần tôn cảnh giới mới có thể tìm ra mục đích sử dụng pháp tắc của riêng mình. Ví dụ như trong quả cầu này kim phạt pháp tắc chủ tu là sát phạt pháp tắc. Nhất kích phá vạn pháp.

Như vậy cũng không có nghĩa là mọi người ngộ ra kim chi pháp tắc đều sẽ là sát phạt. Có người sẽ dùng nó để phòng thủ, để phá không … tuy sát phạt là cách sử dụng tốt nhất của kim chi pháp tắc, nhưng không có nghĩa là ai ngộ ra kim chi pháp tắc cũng sẽ có thể ngộ ra sát phạt từ trong nó a.

Bây giờ tại nơi hẻo lánh như Bắc châu lại có thể có người ngộ ra nó. Lăng Huyền Thiên sao có thể không có cái nhìn mới hơn về phàm giới đây. Bắc châu đã như vậy, vậy Trung châu hẳn là rất đáng chờ mong a. Hơn nữa theo như hắn suy tính thì Đế Thích Thiên hơn phân nửa cũng là tại Trung châu.

Trong khi Lăng Huyền Thiên mải mê suy nghĩ về chủ nhân của tia kim phạt pháp tắc này. Thì đám người toàn trường đều ngây ngốc không thôi. Chuyện gì xảy ra a. Không phải là không có người có thể đụng đến quả tú cầu đó sao. Tại sao một tên linh tôn cảnh lại có thể làm được.
— QUẢNG CÁO —

Đến khi bọn họ phản ứng kịp thì lập tức hướng Lăng Huyền Thiên thét lên một tiếng: “Mau buông tú cầu ra”.

Tại vì tú cầu chỉ khi nào chân chính cầm đến mới tình là thành công kén rể. Nhưng Lăng Huyền Thiên chỉ là vờn quả tú cầu xung quanh bàn tay. Cũng không có cầm đến nó nên đám người mới muốn hắn rút lui. Như vậy bọn họ vẫn còn cơ hội. Hơn nữa cũng không đến nỗi mất mặt.

Nhưng bọn họ không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng lại khiến Lăng Huyền Thiên tỉnh lại. Bỗng nhiên thấy nhiều người cùng thái độ của bọn họ kỳ lạ như vậy. Hắn chỉ kịp “hả” một tiếng. Sau đó tú cầu đã nằm gọn trong tay hắn. Không tiếp tục xoay quanh nữa.

Đám người tranh giành tú cầu bên dưới thì tức giận không thôi. Ai cũng muốn lao lên dạy cho Lăng Huyền Thiên một bài học. Nhưng phần vì ngại đây là Bắc thành, hơn nữa nơi này có không ít cao tầng đang nhìn. Nếu như bọn họ manh động, rất có thể đánh mất điểm trước mặt trưởng bối nhà mình.

Ở trên lầu cao đám người thấy vậy thì có chút kinh nghi. Không biết tên nam tử này là ai vậy mà lại có thể khống chế pháp tắc a. Nhưng rất nhanh bọn họ kịp phản ứng lại. Mở miệng tươi cười hướng Nạp Lan Tấn Thông: “Chúc mừng, chúc mừng Nạp Lan gia chủ thu nhận một con rể tốt a”

“Đúng đúng, nhìn xem người ta tuổi tác không lớn mà đã là linh tôn cảnh rồi. Nói không chừng không bao lâu có thể cùng chúng ta đàm tọa a”

“Ai nói không phải đây?”


Đám người đều mở miệng chúc mừng Nạp Lan Tấn Thông. Nhưng ai ai đều nghe ra bọn họ là đang trêu chọc hắn. Bên dưới đám người có ai không phải là thanh niên tài tuấn đây. Có ai không đạt đến tu vi thánh cảnh đây. Vậy mà ngươi cuối cùng lại chọn phải một tên linh tôn cảnh làm con rể. Đúng là đáng đời khi dùng thủ đoạn a.

Nạp Lan Tấn Thông lúc này mặt mũi đều đã đen một mảng. Hắn cũng không biết làm thế nào cho phải a. Lão tổ ra mặt giúp Nạp Lan Ỷ Nguyệt hắn không có cách ép buộc. Vốn định chuyện này cứ thế bỏ qua. Thật không ngờ tú cầu lại bị một tên vô danh tiểu tốt bắt lấy a.

“Là ngươi? Không, tuyệt đối không được. Ta sẽ không lấy hắn đây” Nạp Lan Ỷ Nguyệt nhìn thấy Lăng Huyền Thiên bắt được tú cầu thì có chút ngây người.

Không phải lão tổ đã nói với nàng là trừ khi thần linh ra tay. Nếu không cho dù chấn vỡ tú cầu cũng không bắt được nó sao. Bây giờ sao lại có người bắt được đây. Hơn nữa còn là tên nam tử này.

Nàng vẫn nhớ như in ngày đó tại cổng thành tên này xuất hiện cùng một hòa thượng, một đầu linh thú, một tiểu cô nương a. Ban đầu nàng cũng không biết Hồ Nguyệt là linh thú nên cũng không có ý kiến gì với hắn.
— QUẢNG CÁO —


Nhưng sau khi bọn họ cùng Thánh kiếm môn va chạm, tin tức truyền ra. Tất nhiên nàng biết vị cô nương kia là linh thú. Thử nghĩ xem một nam tử lại gần gũi với linh thú và tiểu nữ tử như vậy. Sao có thể để nàng yên tâm trao thân đây.

Còn về chuyện tu vi của hắn nàng cũng không quá quan tâm a. Dù sao thì thiên phú cũng là do trời định. Còn năng lực là do mình cố gắng nha.

“Hồ đồ!” chỉ là nàng vừa mở miệng thì một âm thanh to lớn vang lên. Người mở miệng không ai khác chính là Nạp Lan Tấn Thông.

Tuy hắn không thể chấp nhận được tên tiểu tử này. Nhưng thân là nhất gia chi chủ há có thể nói không giữ lời. Đừng nhìn bên cạnh hắn đám người này cười cười nói nói vui vẻ vậy thôi. Một khi hắn thất hứa chuyện này sở là sẽ truyền ra cả Bắc châu a.

“Nạp Lan huynh cần gì tức giận đây? Cùng lắm là lại tuyển một lần, chúng ta cũng đang rảnh rỗi” đại hán trung niên được Nạp Lan Tấn Thông gọi là Trường Minh nói.

Tuy miệng hắn mỉm cười nhưng người ngồi đây ai cũng biết nếu như Nạp Lan Tấn Thông không chấp nhận tiểu tử kia làm rể chỉ sợ toàn bộ Bắc thành đều khinh bỉ Nạp Lan gia tộc a.

Hắn thân là trưởng lão của Minh tông dẫn đệ tử chân truyền của mình đến nơi này. Vậy mà bị người chơi một vố, theo đuổi một cái tú cầu không có khả năng bắt được hắn há lại không tức giận.

Nhưng hắn lại không dám hướng lão tổ của Nạp Lan gia bạo phát vì vậy chỉ có thể mượn nhờ chuyện này làm khó đám người Nạp Lan gia thôi. Hừ, ngươi đã thích trêu đùa người khác. Bây giờ lo mà nhận lấy rể hiền a.

“Hừ, Công Tôn Trường Minh. Nạp Lan Tấn Thông ta há lại là người nói lời nuốt lời. Ỷ Nguyệt chuyện này ngươi tự mình lựa chọn. Ngươi không muốn lấy cũng phải lấy” Nạp Lan Tấn Thông hừ lạnh một tiếng.

Sau đó hướng Nạp Lan Ỷ Nguyệt nói. Cho dù nàng được lão tổ cưng chiều, nhưng về lý chuyện này là nàng cùng lão tổ bày ra. Hắn cứ vung tay hết cho nàng là được. Còn thanh danh của hắn chính là của Nạp Lan gia tộc, sao có thể nuốt lời đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.