Chương trước
Chương sau
Không gian bên trong lầu các được chia làm ba khu vực. Dưới cùng là nơi mà mọi người đều có thể bỏ tiền để tiến vào, nhưng nơi đó chỉ có một chiếc ghế cùng số ghế ngồi mà thôi. Hơn nữa khoảng cách mỗi ghế cách nhau không đến một mét, vì vậy có chút chật chội.

Tầng trung thì là nơi dành cho các thế lực lớn tại Bắc thành, tất nhiên số linh thạch bọn họ bỏ ra để mua vị trí đều không ít. Tầng trung thì sẽ dễ quan sát khu vực đấu giá tại bên dưới hơn, chỗ ngồi của bọn họ cũng đều là hơn ba mét, còn có vách ngăn để ngăn ra. Những chỗ ngồi này đều đã được mua cố định từ trước, dù cho khách nhân không đến cũng sẽ không cho người khác ngồi.

Còn tầng trên cùng chỉ dành cho khách quý. Khách ở tầng này hầu hết đều là đến từ Trung châu hoặc là một số bán thần cảnh cao thủ hay là người đứng đầu của các đại thế lực.

Nhưng lúc này lại có một sự việc làm mọi người bên dưới kinh ngạc không thôi. Bởi vì tại đường đi lên tầng thượng cũng không có trận pháp bao phủ nên mọi người đều có thể thấy người đi lên.

Chính vì thế mọi người mới nhìn thấy một đám năm người có hòa thượng, có linh thú đang chậm rãi tiến vào tầng thượng. Linh thú tại Bắc thành luôn không được mọi người chào đón. Nhưng bây giờ người của Liệp Hoành thương hội không những để một đầu linh thú tiến vào. Thậm chí còn cho hắn ngồi tại trên đầu người khác, sao bọn họ có thể chấp nhận được đây.

“Chuyện … chuyện gì xảy ra? Tại sao lại cho đám người kia lên tầng thượng”

“Hừ, Liệp Hoành thương hội không phải đã tuyên bố không cho linh thú tiến vào nơi này sao”

“Tẩy chay bọn họ, ta nhất định không sử dụng đồ của Liệp Hoành thương hội nữa”


Từng âm thanh ồn ào vang lên, tất cả đều là tỏ ý tẩy chay Liệp Hoành thương hội. Nhưng lại có mấy ai rời khỏi nơi này đây, dù sao cũng đã mất tiền, hơn nữa Liệp Hoành thương hội phân bổ khắp nơi, sinh ý đầy nhà, các ngươi không cùng bọn họ làm ăn chỉ là tự làm mình tổn thất mà thôi. Vì vậy tuy mọi người đều tỏ vẻ tức giận, nhưng cũng không ai rời đi cả.

Đám người Lăng Huyền Thiên há lại để ý đến bọn họ đây, vẫn một mực đi theo nữ tử phía trước tiến lên tầng thượng. Nữ tử này chính là chấp sự tại phòng đấu giá này, tên là Mộc Lan. Khi bọn hắn vừa bước vào thì nàng đã ra ngân đón hẳn là hai tên ngoài cửa đã thông báo về việc Hoàng Kim lệnh.

Nàng cũng không để ý đến A Ngưu là linh thú. Mà trực tiếp dẫn bọn họ lên tầng thượng, đáng ra vị trí ngồi của người sở hữu Hoàng Kim lệnh cũng không phải tại tầng thượng. Nhưng Liệp Hoành thương hội chưa từng bán ra hoàng kim lệnh bài cho thế lực tại Bắc châu. Nên các phân bộ tại Bắc châu xây dựng vị trí cao nhất cũng chỉ là đến tầng thượng mà thôi.

“Các vị khách quý, nơi này chính là chỗ ngồi của mọi người, có chuyện gì cứ việc báo tỳ nữ ngoài cửa” Mộc Lan thướt tha nhìn đám người nói. Nói xong nàng liền lui lại, sau đó xoay người rời đi.

Dù sao nàng cũng là chấp sự, không thể ở lại nơi này. Nguyên bản nàng cũng sẽ không hạ mình dẫn chỗ cho người khác, cho dù là khách nhân tại tầng thượng cũng vậy. Nhưng ai ngờ tại Bắc châu bé nhỏ lại có người xuất ra hoàng kim lệnh đây.

“Đa tạ” Giới Không hướng nàng nhẹ nói.

Bọn họ tiến vào đây không chỉ được một vị thánh tôn cảnh dẫn đường. Hơn nữa còn không mất chút phí nào. Tuy hắn biết tất cả đều nhờ vào chiếc lệnh bài kia, nhưng dù sao cũng nên cám ơn người ta một tiếng a.

Đúng lúc này một nữ tử dáng vẻ yêu kiều, gương mặt diễm lệ, mặc một bộ váy dài từ trong khu vực đấu giá đi ra hướng mọi người lên tiếng: “Chào mọi người ta là Hồng Hạnh, mọi người có thể gọi ta là Hạnh nhi. Ta chính là người đại diện Liệp Hoành thương hội chủ trì hội đấu giá lần này. Mong mọi người ủng hộ”.
— QUẢNG CÁO —

“Hừ, mở miệng nói không chứa chấp linh thú. Bây giờ còn cho bọn họ ngồi trên chúng ta. Vậy mà còn muốn người khác ủng hộ sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy”

“Liệp Hoành thương hội buổi đấu giá lần này ta nghĩ nên hủy bỏ đi”
….

Vừa thấy người chủ trì xuất hiện mọi người đều lớn giọng hướng nàng nói. Bọn họ cũng không phải thật sự muốn hủy bỏ buổi đấu giá này. Ai ai cũng biết tầm quan trọng của hội đấu giá, càng không thể vì vài câu nói mà hủy. Cho nên bọn họ mới nói như vậy để tìm cách trút giận, cũng là để cho mình cảm thấy có chút tiếng nói.

~ im lặng ~

Đúng lúc này một thanh âm vang lên. Thanh âm tuy nhỏ nhưng đều khiến đám người kia run nhẹ. Tất nhiên trong thanh âm có mang theo âm uy, tác động lên bọn họ. Nhưng làm bọn họ kinh sợ không phải là vì âm uy, mà bởi vì người mở miệng hẳn là một vị bán thần cảnh. Bán thần cảnh uy không thể khinh nhờn. Nếu ngươi còn dám tiếp tục kêu gào hẳn là rất nhanh sẽ nhận trái đắng.

Một lát sau, mọi người đều đã an tĩnh, thanh âm kia mới tiếp tục vang lên: “Bọn họ đủ tư cách ngồi đó!”

~ tĩnh ~

Đám người đều như chết lặng. Bọn họ im lặng nhưng lại có chút không cam lòng. Nhưng bây giờ vị bán thần cảnh kia đã nói ra ba từ “đủ tư cách” bọn họ cũng không dám có ý kiến gì nữa.

“Thật bá đạo nha!” Tiểu Ánh nghe vậy thì than thầm một tiếng.

Không giải thích, không nhiều lời, chỉ vài từ đơn giản đã khiến mọi người phải im lặng, đây chính là không để người khác vào mắt. Ý vị bán thần cảnh kia rất rõ ràng Liệp Hoành thương hội đưa ra quyết định các ngươi không có tư cách bình phán. Chỉ cần chúng ta thấy bọn họ đủ tư cách là đủ.

“Ta cũng càng lúc càng ưa thích đám người này a” Hồ Nguyệt cũng mỉm cười lên tiếng.

“Liệp Hoành thương hội cho dù tại Trung châu uy vọng cũng rất lớn. Huống chi chỉ là tại Bắc châu. Nơi này, thật không có người dám gây sự với bọn họ …” nói đến đây Giới Không nhìn Lăng Huyền Thiên một chút.

Hắn sao lại quên mất người trước mắt này cùng Thiên môn. Hẳn là bọn họ sẽ không sợ đắc tội Liệp Hoành thương hội đi. Chỉ là Lăng Huyền Thiên làm người rất có nguyên tắc chắc chắn sẽ không tùy tiện gây sự với người khác đi.

Đúng lúc này Mộc Lan nhẹ nhàng mở miệng: “Tốt, không để mọi người chờ lâu. Hội đấu giá chính thức bắt đầu”.
— QUẢNG CÁO —

Nàng canh thời điểm lên tiếng rất chuẩn xác, đợi mọi người tiêu hóa kịp những gì vị bán thần kia nói đã. Hơn nữa cũng không để không khí im lặng quá lâu, làm như thế sẽ khiến mọi người cảm thấy xấu hổ, không tốt đối với việc tiến hành đấu giá.

Quả như Mộc Lan dự định, khi nàng vừa kết thúc hai chữ “bắt đầu” thì cả phòng đấu giá vốn đang yên tĩnh bỗng náo nhiệt lên.

“Tốt, rốt cuộc đã bắt đầu a”

“Ha ha, lần này ta nhất định đạt được đan phương”

“Chỉ dựa vào người? Ngu ngốc”
….

Mọi người vốn dĩ đang xấu hổ không biết đáp trả như thế nào với thái độ của vị bán thần cảnh kia thì Mộc Lan như cho bọn họ cơ hội để thoát khỏi tình huống xấu hổ đó. Những người này sao lại không quý trọng đây.

Mộc Lan mỉm cười nhìn phản ứng của mọi người, sau đó nhẹ lên tiếng: “Vật phẩm đấu giá đầu tiến chính là một kiện thất phẩm linh khí. Giá khởi điểm là mười vạn linh thạch. Mỗi lần đấu giá không thấp hơn một vạn”.

Khi nàng nói xong thì có hai người khiêng ra một chiếc hòm. Bên trong đựng một cặp chùy bằng đồng có khắc hình mãnh hổ, trông khí tức vô cùng mạnh mẽ.

“Thương Minh chùy? Sợ là nó có thể sánh ngang với bát phẩm linh khí bình thường a”

“Mười một vạn linh thạch”

“Mười sáu vạn”

“Hai mươi vạn linh thạch”


Thương Minh chùy rất nhanh được một tên đại hán to béo mua xuống với giá ba mươi vạn linh thạch. Nhìn hình dạng và khí tức của hắn hẳn là một tên thổ sinh linh thể, thiên sinh dũng mãnh. Thật rất phù hợp với Thương Minh chùy này.

“Kế tiếp là một bộ bảo giáp có khả năng ngăn cản một kích của thánh giả. Tên là mặc Linh Thiết giáp. Giá khởi điểm là ba mươi vạn linh thạch. Mỗi lần ra giá không quá ba vạn”

“Ta ra ba mươi vạn”
— QUẢNG CÁO —

“Tại hạ Lỗi Minh trả ba mươi lăm vạn linh thạch mong chư vị nể mặt”

“Cút, đỗ nghèo khỉ? Không có tiền cũng muốn tranh gianh sao. Ta trả bốn mươi vạn”

Rất nhanh từng kiện vật phẩm đấu giá được bán ra. Có không ít người báo ra danh tính của mình nhằm mua những bảo vật này với giá thấp hơn. Tất nhiên không có mấy người thành công. Bởi vì người đến nơi này đều là người của thế lực lớn, sao có thể vì ngươi mà nể mặt đây.

Lăng Huyền Thiên cũng ra tay không ít lần. Những thứ hắn mua chủ yếu là bảo vật không gian, hoặc nguyên liệu quý hiếm như Vẫn Tinh thạch, Cấm Không thạch hay một số trận kỳ nhằm bố trí truyền tống trận cỡ lớn. Mục đích của hắn đến nơi này chính là vì xây dựng cỡ lớn truyền tống trận.

Hắn tại Mê vụ sâm lâm đã xây dựng chủ trận, vì vậy bây giờ chỉ cần căn cứ vào tọa độ không gian tại chủ trận là có thể xây dựng truyền tống trận ở nơi khác để trở về chủ sở của Thiên môn. Tất nhiên cự ly càng xa thì tốn kém càng nhiều. Nhưng với Lăng Huyền Thiên mà nói tài vật chỉ là thứ ngoài thân, bổ trợ cho bản thân mình tu luyện, chỉ cần hữu ích, hắn chắc chắn sẽ không sợ tốn kém.

“Tiếp theo là một đóa kỳ hoa, tên là Huyễn Thần hoa. Giá trị của nó ta nghĩ mọi người đều đã biết. Giá khởi điểm năm mươi vạn linh thạch. Mỗi lần ra giá không thấp hơn năm vạn” đúng lúc này Mộc Lan cầm một gốc hoa màu tím lên. Sau đó tươi cười hướng mọi người nói.

“Là … là Huyễn Thần hoa sao”

“Ta thiên! Tên điên nào lại đem kỳ hoa như vậy bán ra a”

“Sáu mươi vạn linh thạch”

“Bảy mươi vạn”


Mọi người vừa thấy đóa hoa này thì đều sôi trào lên, điên cuồng ra giá. Huyễn thần hoa không chỉ có tác dụng tu bổ thần hồn. Quan trọng nhất đóa kỳ hoa này có thể sử dụng để ngộ ra cực huyễn pháp tắc.

Tuy tỉ lệ cảm ngộ cực huyễn pháp tắc từ huyễn thần hoa không quá cao. Nhưng ai lại không muốn thử một lần đây.

“Một trăm vạn linh thạch!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.