“Cái gì?”
“Tên tiểu tử kia là ai? Vậy mà dám nói tự mình xử lý Thiên môn, thật sự là ngu muội”
“Cũng không thể trách hắn được, Thần triều vì muốn giữ vững uy danh của mình nên tranh đấu tại Bắc thành đều được ém lại. Bắc Phiệt môn chắc cũng không được đến tình báo gì đi”
….
Tôn Tằng Minh vừa hướng đám người Thiên môn lên tiếng thì mọi người khinh bỉ không thôi. Trước chưa nói đến thực lực của Lăng Huyền Thiên, chỉ một mình hòa thượng kia sợ là cũng không yếu hơn Tôn Tằng Minh đi. Thật sự là cần danh không cần mạng.
Bất quá bọn họ chỉ là nhỏ giọng nghị luận mà thôi, bởi vì không ai muốn đắc tội Bắc Phiệt môn nên cũng không dám nói tiếng.
Chính vì thế mà Tôn Tằng Minh càng thêm tự tin, hắn vẫn tưởng rằng đám người bên dưới xôn xao là vì khí thế của hắn đi. Hẳn là lần này hắn sẽ nhất cử thành danh, như vậy lần này danh ngạch tiến đến Thánh Phiệt môn cũng sẽ là của hắn. Tên tiểu tử Trịnh Dương kia mãi mãi cũng sẽ bị hắn đạp dưới chân mà thôi.
Nghĩ như vậy Tôn Tằng Minh như nở hoa trong bụng, khí tức đại thánh cảnh đê giai hoàn toàn hiển lộ, trực tiếp hướng đám người Thiên môn nói: “Bốn người các ngươi cùng lên đi, bản thánh cũng không tính các ngươi lấy nhiều khinh ít”.
Hắn nói bốn người tất nhiên là trừ Hồ Nguyệt ra rồi, bởi vì hắn biết đó là một đầu bán thần cảnh linh thú. Hắn còn không có ngu ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-de-chi-ton/2421699/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.