Chương trước
Chương sau
“Không được!”

Chỉ hai chữ thôi nhưng lại khiến toàn bộ người nơi này như chết lặng. Cự Lão Đầu là ai? Đừng nhìn Lệ Cửu Lôi không mấy nể mặt hắn, nhưng hắn đường đường là một vị chân thân đây. Vậy mà ngươi lại không nể mặt hắn, thậm chí còn không chút nào nhìn hắn, thật sự cho rằng có thể giết mấy tên bán thần cảnh là có thể cùng thần linh chống lại sao.

Đám người nghe Lăng Huyền Thiên nói thế thì trong lòng đều thầm mắng, chỉ là cũng không ai dám lên tiếng nghị luận, dù cho là lúc Cự Lão Đầu xuất hiện, hay lúc Lăng Huyền Thiên trả lời. Một vị thần linh không phải người khác có thể nghị luận.

“Tiểu hữu, ngươi thật sự cho rằng mình vô địch sao?” Cự Lão Đầu híp mắt lại nói.

Từ khi hắn thành thần không có mấy người dám nói với hắn như vậy đây. Tuy Lệ Cửu Lôi nhìn như không nể mặt hắn, nhưng là do bị người mê loạn nếu là thường ngày sợ là ngắt lời hắn cũng không dám. Chứ đừng nói đến chuyện phản đối quyết định của hắn, tất nhiên Cự Lão Đầu cũng không thể quá phận. Ai kêu tên kia có lão tổ mạnh mẽ đây.

“Tại Phàm giới thật đúng là như vậy!” Lăng Huyền Thiên nhẹ gật đầu nói.

Chỉ là nhìn bộ dạng thản nhiên của hắn khiến mọi người tức giận không thôi, tên này không chỉ tự luyến mà còn ảo tưởng đến điên cuồng đi. Vô địch sao? Tuy nói Ngũ Hành giới thực lực giảm sút so với trước đây, nhưng thần linh cũng có không ít, thậm chí thần vương cảnh cũng tồn tại. Vậy mà một tên tiểu tử lại dám xưng mình vô địch tại nơi này sao.

Có điều bọn họ cũng không biết, Lăng Huyền Thiên nói như vậy là rất khiêm tốn rồi. Bởi vì hắn cho dù tại Thần giới hay Đạo giới cũng không có mấy người có thể cùng hắn chống lại đi. Cho dù là Hắc Ám Chi Chủ cũng không thể giết được hắn, tất nhiên hắn cũng không rảnh cùng những người này giải thích.

“Đã vậy lão phu cũng muốn thử xem rốt cuộc ngươi có vô địch hay không” Cự Lão Đầu ánh mắt lăng lệ nói.

Sau đó khí tức toàn thân hắn triệt để hiển lộ, vậy mà là một vị trung giai chân thần cảnh.

Ngay tại lúc hắn bộc phát thần lực nhằm đánh đến vị trí Lăng Huyền Thiên thì tại hư không vang lên một thanh âm: “Một lão quái sống mấy vạn năm lại cùng tiểu bối so đấu, thật sự để lão phu mở rộng tầm mắt nha”.

Thanh âm không lớn nhưng lại vang vọng toàn bộ không trung, theo đó là một lão giả dáng vẻ hiền hòa xuất hiện trước mặt Lăng Huyền Thiên. Lão già vừa xuất hiện liền đưa mắt đánh giá Lăng Huyền Thiên một chút, rồi nhẹ mỉm cười gật đầu: “Tốt! Thật không hổ danh là rể Nạp Lan gia ta”.

“Cái gì?”

“Chẳng lẽ lão già kia là Nạp Lan Chính Hưng sao?”

“Ngươi muốn chết sao? Lại dám gọi thẳng tên thần linh”

…..
— QUẢNG CÁO —

Lão giả vừa nói liền khiến mọi người triệt để sôi trào, bọn họ đa số đều là người tại Bắc thành tất nhiên nghe biết một chút về việc Lăng Huyền Thiên được chọn làm rể Nạp Lan gia. Chỉ là trước giờ Nạp Lan gia không hề có động thái gì về việc này, nên mọi người cũng không quá để ý. Bây giờ lão tổ Nạp Lan gia đích thân ra mặt xác nhận mọi người sao có thể không kinh ngạc.

Quan trọng nhất là thời điểm lão già này xuất hiện, chẳng khác gì nói Nạp Lan gia muốn bảo vệ Lăng Huyền Thiên đi.

Cự Lão Đầu nhìn thấy Nạp Lan Chính Hưng thì ánh mắt có chút sợ hãi. Nạp Lan Chính Hưng chính là một vị thần tôn cảnh, không phải hắn có thể chống lại. Đảo mắt suy nghĩ một chút Cự Lão Đầu liền thu lại thần lực, chắp tay hướng Nạp Lan Chính Hưng nói: “Tiền bối, vãn bối cũng không hề có ý đắc tội vị tiểu huynh đệ này. Chỉ là muốn mang ba người bọn họ rời đi mà thôi, nếu như bọn họ chết ở đây sợ là toàn bộ Bắc thành đều gặp tai ương”.

Nạp Lan Chính Hưng đưa mắt nhìn ba người Hứa Cao một chút. Vốn dĩ hắn không định ra tay giúp Lăng Huyền Thiên, chỉ là không ngờ tên tiểu tử này lại mạnh mẽ như vậy, có thể khiến chân thần phải xuất thủ. Chính vì thế mà hắn mới có cớ ra tay, nếu chỉ là bán thần cảnh thì hắn ngược lại không thể lộ diện, nếu không sẽ ảnh hưởng đến Nạp Lan gia.

“Tốt, ngươi có thể mang bọn họ đi” sau một hồi suy nghĩ Nạp Lan Chính Hưng mới lên tiếng.

Bắc Phiệt môn cùng đám người thế lực khác thì cũng thôi đi, dù sao thì tông môn bọn họ chia rẽ. Hơn nữa thần linh trong tông cũng không có quan hệ quá lớn cùng bọn họ.

Nhưng Lệ Cửu Lôi, Yến Trường Thanh lại khác, bọn họ không chỉ là nhất tông chỉ chủ mà đều là hậu đại của thần linh. Quan trọng là đám thần linh đó đều còn sống, nếu như bọn họ bị giết chắc chắn đám thần linh đó không dễ dàng bỏ qua.

Còn Hứa Cao càng không cần phải nói, đường đường là giám sát của Thần triều tại Bắc thành. Nếu như hắn xảy ra chuyện gì, đám người Thần triều nhất định muốn tìm về mặt mũi. Tất nhiên điều kiện là có người báo lên, nếu không Thần triều sẽ không để ý đến việc tại Bắc châu.

“Đa tạ tiền bối!” Cự Lão Đầu thi lễ nói, mục đích của hắn chỉ là cứu người. Bây giờ cứu được rồi hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại, mà muốn mang theo Lệ Cửu Lôi nhằm rời khỏi nơi này.

Chỉ là đang lúc hắn cùng mấy người Yến Trường Thanh muốn rời khỏi thì một thanh âm vang lên: “Chậm đã!”.

“Hả? Tiểu tử kia là bị ngốc sao?”

“Ha ha, ta nói mà, tiểu tử này rất thích thể hiện nha!”

“Đúng, đúng”

….

Lăng Huyền Thiên vừa lên tiếng thì mọi người liền bàn tán không thôi. Có thần linh ra mặt cho ngươi, ngươi lại còn muốn trước mặt người ta thể hiện sao. Không thấy Nạp Lan Chính Hưng cũng không muốn đắc tội mấy vị thần linh sau lưng đám người Lệ Cửu Lôi sao, vậy mà ngươi dám ngăn cản người ta rời đi.

Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến mọi người kinh ngạc, mà thản nhiên hướng Cự Lão Đầu nói: “Ngươi có thể đi, còn ba người bọn họ, không thể”.
— QUẢNG CÁO —


“Cái gì?” Cự Lão Đầu tưởng mình nghe nhầm, nhẹ hô lên hai chữ. Hắn không muốn ra tay là vì nể mặt Nạp Lan Chính Hưng cũng không phải vì hắn sợ Lăng Huyền Thiên. Bây giờ Nạp Lan Chính Hưng đã đồng ý để hắn mang ngươi rời đi, vậy mà tên tiểu tử này còn dám ngăn cản sao.

“Tiền bối, chuyện này?”

Nạp Lan Chính Hưng thấy Cự Lão Đầu hỏi cũng có chút xấu hổ nhìn Lăng Huyền Thiên. Ngươi nha, ta đã giúp ngươi đuổi hắn đi ngươi còn không biết điều.

Hắn có thể ra mặt ngăn cản Cự Lão Đầu ra tay với Lăng Huyền Thiên, nhưng không thể ra tay với Cự Lão Đầu được, bởi vì như vậy Nạp Lan gia sẽ bị tính vào chuyện này. Ngươi bảo vệ tiểu bối của mình là một chuyện, nhưng ngươi không thể đánh người của ta được, nếu không thần linh sau lưng bọn họ cũng sẽ ra mặt. Đây là quy luật trước giờ nha.

Lăng Huyền Thiên thấy hắn nhìn lại thì thản nhiên nói: “Thứ nhất chuyện kén rể ta chỉ là sơ ý giành được tú cầu mà thôi, thứ hai chuyện của ta cũng không cần người khác xen vào”.

“Cái gì?”

“Điên! Tên tiểu tử này chắc chắn điên rồi”

“Còn không phải sao?”

….

Một tiểu tử mà thôi lại muốn cùng thần linh tranh đấu, thậm chí dám nói mình làm rể Nạp Lan gia chỉ là vô tình, thật sự là ngại mình sống lâu nha.

“Tốt, đã như vậy lão phu cũng không xen vào chuyện này” Nạp Lan Chính Hưng híp mắt nói.

Hắn cũng không tỏ vẻ tức giận, đường đường lão tổ một gia tộc sao có thể mất khí thế đây. Chỉ là trong lòng hắn thầm chờ mong Cự Lão Đầu tốt giáo huấn tiểu tử này một chút, tất nhiên nếu như Lăng Huyền Thiên có nguy hiểm đến tính mạng hắn sẽ ra tay cứu. Dẫu sao thì hắn cũng nhận tên tiểu tử này làm rể Nạp Lan gia rồi.

“Hắc hắc, tiểu tử ngươi đã vội đi đầu thai vậy thì lão phu sẽ giúp ngươi một tay” Cự Lão Đầu cười lạnh nói.

Hắn tất nhiên sẽ không thật giết Lăng Huyền Thiên, dù sao thì Nạp Lan Chính Hưng còn ở đây, lão tổ của Nạp Lan gia há có thể nuốt lời. Hắn đã nhận Lăng Huyền Thiên làm rể thì chắc chắn không thể để tên tiểu tử này bị giết, ít nhất là tại trước mặt mọi người.

Nhưng nếu như chỉ là giáo huấn Lăng Huyền Thiên một chút, Cự Lão Đầu tin chắc Nạp Lan Chính Hưng sẽ không nhúng tay vào. Như vậy hắn cũng có thể vãn hồi một chút thể diện của Thánh Kiếm môn đi.
— QUẢNG CÁO —

Tất nhiên trước mặt mọi người hắn phải nói hùng hổ một chút, rồi sau khi đánh bại Lăng Huyền Thiên thì mượn cớ là tiền bối không muốn chấp nhặt nên chỉ dạy tiểu tử này chút bài học thôi.

Càng nghĩ Cự Lão Đầu càng thầm khâm phục suy tính của mình, hắn cũng không tiếp tục chần chờ mà bộ phát toàn bộ thần lực hướng Lăng Huyền Thiên đánh tới. Hắn muốn dùng thế sét đánh đánh bại tiểu tử này.

“Ngu ngốc” Lăng Huyền Thiên thấy vậy thì lắc đầu nhẹ giọng nói.

Thủ đoạn mạnh mẽ nhất của thần cảnh chính là sử dụng pháp tắc, nhưng Cự Lão Đầu hiển nhiên khinh thường không muốn dùng nó để giao đấu với Lăng Huyền Thiên nên mới chọn cận chiến. Chỉ là đáng tiếc, đừng nói là chân thần cho dù thần vương cũng chưa chắc có thể cùng đạo thể của hắn chống lại đi.

~ oanh rầm rầm ~

Cự Lão Đầu lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng, chớp mắt đã một quyền đánh tới ngực của Lăng Huyền Thiên. Theo hắn thấy, một quyền này hẳn là có thể khiến tiểu tử này trọng thương đi.

Chỉ là mọi chuyện không như hắn nghĩ, nắm đấm của hắn vừa chạm vào ngực của Lăng Huyền Thiên thì tựa như chạm phải một thanh thần khí vậy, trực tiếp bị đánh bật ra.

~ phốc phốc ~

“Cái gì?”

“Ta thiên! Một quyền của chân thần lại không làm gì được hắn? Thậm chí còn bị lực lượng phản phệ lại”

“Chẳng lẽ thân thể hắn là thần khí sao?”

…..

Đám người quan chiến vừa thấy Cự Lão Đầu bị phản chấn thì triệt để sôi trào. Tuy lão đầu này không vận dụng pháp tắc, nhưng thần lực vẫn còn đó nha. Thần lực chỉ có thần cảnh mới có thể sinh ra, cho dù là bán thần cảnh cũng không được.

Uy lực của thần lực so với thánh lực hơn không chỉ vài ngàn lần đây, vậy mà Lăng Huyền Thiên có thể dùng nhục thân đỡ lại một quyền của Cự Lão Đầu, ai lại không khiếp sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.