Chương trước
Chương sau
Thiên Môn - Bắc Thành

Lúc này tại bên ngoài Thiên Môn đã tụ tập vô số người, hầu hết đều là người tu luyện tại Bắc Thành. Tuy nhiên cũng có không ít người từ những khu vực lân cận tiến đến, thậm chí có không ít người từ vùng ngoại biên Bắc Châu cũng tiến đến nơi này.

Bởi vì hôm nay chính là ngày Liên Minh Diệt Yêu Môn phát động công kích với Thiên Môn. Vốn dĩ bọn họ cũng không xác định được ngày đám người Liên Minh này sẽ ra tay, nhưng vì Thần Triều muốn tăng uy vọng của mình nên đã truyền tin cho mọi người biết ngày Liên Minh ra tay. Vì vậy mà hôm nay bọn họ mới tụ tập tại đây.

Tuy nhiên lần này có sự khác biệt so với lần trước, đó chính là bọn họ không được phép tiến vào phạm vi bên trong Thiên Môn mà chỉ có thể tại nơi xa nhìn lại mà thôi. Đây chính là quy định mà Thần Triều yêu cầu mọi người tuân theo, nếu không sống chết của mọi người bọn hắn sẽ không quản. Tuy nhiều người nghi hoặc vì sao Thần Triều lại làm vậy, nhưng cũng không có ai dám phản đối. Tất nhiên cũng sẽ có không ít người lặng yên lại gần, dù sao thì đây là cơ hội hiếm có càng đứng gần quan sát càng giúp bọn họ cảm ngộ pháp tắc dễ dàng hơn. Thần linh chi chiến không phải lúc nào cũng có cơ hội quan sát đây.

“Ngươi nói xem đám người Thiên Môn kia có qua được cửa ải lần này không?”

“Ngu ngốc! Điều này cần phải hỏi sao? Thần Triều đã bao giờ thất bại qua đây!”

“Đúng vậy, không thấy đám người gia nhập Thiên Môn trước đó đều đã trốn biệt tăm sao? Ta nói đám ngu si đó chỉ vì chút ít linh khí từ Long Mạch mà lại dám gia nhập Thiên Môn. Thật không biết sống chết”

….

Đám người tụ tập tại đây đều xôn xao bàn tán, hầu hết mọi người đều cho rằng Thiên Môn tại Bắc Thành chắc chắn sẽ bị diệt. Còn Mê Thành bên kia cũng không có mấy người quan tâm, bởi vì chỉ cần Thần Triều muốn thì dù Thiên Môn có mạnh mẽ hơn cũng sẽ bị diệt. Tất nhiên không phải ai ai cũng nghĩ như thế đây.

“Chư vị, thật hiếm khi mới có sự tình lớn như vậy. Chi bằng chúng ta làm một cái bàn cá cược đi?” đúng lúc này một nam tử dáng vẻ thấp béo đột nhiên hướng mọi người nói. Nam tử này xuất hiện khiến mọi người cười không ngừng.

Bởi vì tướng mạo của hắn thật sự quá tức cười, gương mặt tròn như bánh bao, bụng thì vô cùng bự nhưng hắn thật sự quá lùn. Nếu có gì có thể so sánh với hắn có lẽ người ta sẽ nghĩ ngay đến chum nước nha.

Lúc này có một nam tử từ trong đám người đi ra, sau khi đánh giá nam tử mập mạp kia thì cười nhẹ nói: “Hắc hắc, thùng phi con ngươi muốn cược sao đây?”.

Nếu đám người Lăng Huyền Thiên tại đây chắc chắn có thể nhận ra người này. Hắn đúng là Đế Nhất, người của Thánh Thiên Viện chỉ là bây giờ Tần Mộng Dao cũng không đi cùng hắn.
— QUẢNG CÁO —


Nam tử mập mạp thấy Đế Nhất gọi mình như vậy cũng không tức giận, chỉ mỉm cười lên tiếng: “Ta sẽ vì mọi người làm chủ sòng nha”.

Nói xong hắn liền lấy từ trong túi trữ vật ra một cái bàn nhỏ, sau đó viết lên năm đề mục: Thiên Môn thắng, Thần Triều thắng, Thiên Môn toàn diệt, Thần Triều toàn diệt cùng một cái là bất phân thắng bại.

Khi thấy mọi người tập trung hắn liền tiếp tục nói: “Thần Triều thắng và Thiên Môn toàn diệt tỉ lệ cược một đền một. Thiên Môn thắng tỉ lệ một đền năm, Thần Triều toàn diệt tỉ lệ một đền trăm, còn bất phân thắng bại thì một đền hai. Đặt cược không giới hạn, phàm là người có thể mang ra tiền cược tại hạ đều sẽ tiếp nhận”.

Mọi người nghe vậy thì hai mắt đều tỏa sáng. Như vậy không khác gì bọn họ được tặng không tiền cược nha. Ai không biết Thần Triều nhất định sẽ thắng đây, tuy nói tỉ lệ chỉ là một đền một nhưng nếu như đặt số lượng lớn không phải là bọn họ một lần kiếm bộn sao.

“Ta đặt một trăm vạn linh thạch Thần Triều thắng” lúc này một tên lão già mở miệng nói.

“Hai trăm vạn Thần Triều thắng”

“Một trăm vạn Thần Triều thắng” ….

Có người đầu tiên tất nhiên sẽ có người thứ hai, thứ ba. Trong lòng mọi người đều thầm cười âm hiểm, tên mập này đúng là bị mỡ lấp não nha. Nếu như hắn tắt riêng Thần Triều thắng cùng Thiên Môn toàn diệt ra hai bảng, bọn họ cũng sẽ có chút lo lắng. Nhưng theo như tên mập này nói thì chỉ cần Thần Triều thắng thì dù Thiên Môn có toàn diệt hay không cũng tính là thắng. Như vậy chẳng khác nào cho không bọn họ tiền nha. Thiên Môn còn sót lại vài mống hay toàn diệt điều này thật khó mà đoán trước, nhưng Thần Triều thắng thì là điều tất nhiên rồi.

Vì vậy mọi người đều điên cuồng đặt cược, có người đặt linh thạch có người lấy ra linh dược cùng nguyên liệu quý hiếm. Ai cũng nghĩ rằng một lần này có lẽ sẽ là cơ hội đổi đời của bọn họ.

Chỉ có mập mạp là trong lòng thầm cười lạnh, mấy tên này nghĩ mọi chuyện dễ dàng vậy sao. Sở dĩ hắn để là Thần Triều mà không để là Liên Minh Diệt Yêu Môn chính là muốn mọi người điên cuồng đặt vào Thần Triều đây. Thiên Môn sao có thể đơn giản như vậy, người khác không biết nhưng hắn biết lần này đám người thế lực lớn cùng Thần Triều sợ là xong rồi. Thiên Cơ Cốc nào có dự đoán sai bao giờ đây.

“Thần Triều toàn diệt năm ngàn thánh thạch” đúng này một thanh âm nhẹ nhàng vang lên.
— QUẢNG CÁO —

Tuy thanh âm nghe như tùy hứng nhưng khi mọi người nghe vào lại như là bị sét đánh ngang vậy.

“Chuyện … chuyện gì xảy ra? Tên này là ai? Vậy mà bỏ ra năm ngàn thánh thạch mua Thần Triều toàn diệt”

“Điên … nhất định là tên điên!”

Mọi người nhìn về phía Đế Nhất như nhìn người điên vậy, ngươi cược Thiên Môn thắng thì cũng thôi đi. Đây ngươi lại cược Thần Triều toàn diệt, nên nhớ cược cửa thắng cùng cửa toàn diệt là khác nhau đây. Cửa thắng cho dù đối phương có toàn diệt hay không chỉ cần là bên ngươi cược là thắng thì ngươi sẽ ăn. Còn cược toàn diệt nhất định phải giết không sót một ai nha. Nhưng Thiên Môn há lại có năng lực này đây.

“Huynh … huynh đài. Ngươi cược thánh thạch ta cũng không có để bồi ngươi nha!” mập mạp cũng không giống như mọi người khinh bỉ Đế Nhất, hắn là đang sợ đây. Hắn để Thần Triều toàn diệt là một ăn một trăm vì biết chắc người ta không chọn, nhưng bây giờ ở đâu ra tên này nha. Một đền trăm không phải bắt hắn đền năm vạn (50000) thánh thạch sao.

Thánh thạch cũng không như linh thạch đây, cho dù là hắn cũng không giàu đến mức này nha.

Đế Nhất nghe vậy thì cười khinh bỉ nhìn hắn nói: “Hắc hắc, không phải ngươi nói chỉ cần có người lấy ra tiền cược ngươi sẽ nhận cược sao?”.

Năm ngàn thánh thạch đã là toàn bộ thánh thạch mà hắn có, nếu không hắn nhất định sẽ cược thêm. Còn nói lấy linh thạch ra cược ư? Hắn không có hứng thú, linh thạch đối với hắn mà nói cùng rác rưởi không khác nhau là mấy. Bởi vì đến cảnh giới như bọn họ linh thạch cũng không còn giúp ích trong tu luyện. Tất nhiên cũng có thể xem như là tiền để sử dụng.

Còn tại sao hắn lại đặt cược vào Thiên Môn sao, bởi vì nam tử gọi Lăng Huyền Thiên kia. Một người có thể liếc mắt nhìn ra hắn tu luyện Hắc Ám pháp tắc lại có thể là người bình thường sao. Cho dù là hắn tu luyện nhiều năm tại Thần Triều cùng Thánh Thiên Viện nhưng cũng không có ai có thể nhận ra pháp tắc Hắc Ám của hắn. Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng hắn tu luyện là Hỏa Lực pháp tắc.

Còn hắn có lo lắng cho Thần Triều không ư? Câu trả lời chắc chắn là không. Hắn cũng không phải là người của Thần Triều, chỉ là sư tôn của hắn cùng Thần Triều có chút quan hệ nên mới để hắn tiến vào Thánh Thiên Viện mà thôi. Vì vậy Thần Triều chết hay sống hắn cũng không quan tâm. Điều hắn quan tâm bây giờ chỉ có một, rốt cuộc lời nam tử kia nói là thật hay giả.

“Ha ha, huynh đài hiểu lầm ta nói cũng chỉ là ám chỉ tài nguyên thông thường thôi. Ngươi sao có thể mang thánh thạch vào đây. A ngươi xem trên bầu trời kia là cái gì ….?” nam tử mập mạp kia cười gượng một cái nói, sau đó ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía không trung.

Nghe vậy mọi người bao gồm cả Đế Nhất đều đưa ánh mắt lên trên đó, nhưng bọn họ cũng không thấy gì cả. Đến khi mọi người nhìn lại bàn cược thì mức cược Thần Triều toàn diệt cùng Thiên Môn thắng đều chỉ còn là một ăn một chấm năm. Hơn nữa bên dưới bàn cược cũng có thêm một dòng chữ nhỏ ghi “Không nhận thánh thạch, đặt xong đổi lại hoặc hủy cược tốn năm mươi phần trăm phí”.
— QUẢNG CÁO —

“Con mẹ nó, mập mạp ý ngươi là sao?”

“Chẳng lẽ Thiên Môn thật sự sẽ thắng ư?”

“Không, nhất định là hai tên này thông đồng, muốn chúng ta đổi cược. Tuyệt đối không thể tin”

…..

Cử động của tên mập kia khiến mọi người có chút kinh nghi, nhưng cũng không có người rút cược lại. Ai ai cũng nghĩ là hai người này là cố tình diễn trò để ăn tiền rút lại của mọi người, nên cũng không để ý lắm. Quan trọng nhất là mập mạp này nhìn khí tức hẳn là không yếu, không ai muốn quá mức dây dưa với hắn. Tất nhiên mọi người đều quây vòng tròn quanh hắn, tránh cho hắn lặng yên chuồn mất hoặc là không chịu trả cược.

Chỉ có Đế Nhất là ánh mắt băng lãnh nhìn mập mạp này, muốn nói gì đó nhưng sau một lúc lại không để ý đến hắn nữa. Bởi vì tên mập này đã truyền âm nói cho hắn một câu giải thích nghi hoặc trong lòng hắn.

~ grừ grừ ~

Đúng lúc này một tiếng gầm vô cùng vang dội vang lên, khi mọi người ngước mắt lên nhìn thì chỉ thấy từng đoàn xe kéo bay trên bầu trời. Đáng nói là kéo xe đa phần đều là thánh thú.

Đi đầu nhất là một chiếc khung xe màu vàng kim bên trên có chạm khắc một đầu rồng màu vàng vô cùng uy vũ. Kéo xe là một đầu thánh thú thân hình to lớn, tướng như thằn lằn nhưng lại có một đôi cánh vô cùng to. Ai ai cũng nhận ra đây chính là xe kéo chuyên dụng của Thần Triều, cũng chỉ có Thần Triều mới dám dùng thần long làm biểu tượng cho mình mà thôi.

“Đến rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.