Chương trước
Chương sau
Lúc này tại bên trong Thiên Môn có một nữ tử xinh đẹp đang nhắm mắt tĩnh tọa, bàn tay trắng nõn của nàng liên tục làm những thủ ấn kỳ dị. Trước mặt nàng là đóa hoa màu tím đang xoay liên tục không ngừng.

Dưới vị trí nàng ngồi là một vòng tròn bát quái, vòng bát quái này đang chậm rãi chậm rãi chuyển động. Cùng với vòng tròn chuyển động là từng làn khói màu tím từ trong đóa hoa kia tản ra, bay về hướng đám người thần linh của các đại thế lực. Nữ tử này không ai khác chính là Hồ Nguyệt, còn vòng tròn bát quái này chính là Lục Hợp Bát Quái Trận mà Lăng Huyền Thiên bày ra, nhằm giúp nàng phát huy Cực Huyễn pháp tắc của mình. Nếu không dựa vào thực lực bán thần cảnh đê giai của nàng chắc chắn không thể mê huyễn thần trí của đám người kia.

“Hồ đồ” theo thanh âm của Lục Bắc vọng ra, đám người Yến Tàn Phong cũng triệt để tỉnh lại. Bọn họ đều đưa mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Lúc này một lão già dáng vẻ già nua từ trong khung xe vàng kim bước ra, lão già vừa xuất hiện những thần linh còn lại trong khung xe của các đại thế lực kia cũng lần lượt hiện thân.

“Ta mẹ ơi, lại có nhiều thần linh xuất hiện như vậy sao?”

“Thật không ngờ ngay cả tán tu như Trần Huyền Lão Nhân cũng tham gia vào chuyện này!”

“Kia không phải là Hắc Bạch Song Lão sao? Bọn họ không phải đã tọa hóa từ vạn năm trước rồi ư?”

“Xong, Thiên Môn lần này triệt để xong!”

“Hắc hắc, mọi người nhớ canh kỹ tên mập kia đừng để hắn chuồn mất”

….

Những thần linh kia vừa xuất hiện mọi người đều kinh sợ không thôi. Bởi vì tại nơi này cũng không chỉ là thần linh của các đại thế lực như Đào Hoa Các, Thánh Kiếm Môn, … mà còn có rất nhiều thần linh của các gia tộc cũng tán tu tại Bắc Châu. Những người này yếu nhất cũng là chân thần cảnh trung giai, còn lại đa phần đều là thần tôn cảnh, sao mọi người có thể không khiếp sợ.

Sở dĩ bọn họ không ra tay xuất thủ với Tiểu Ánh là vì thế lực của mình không dám cùng đại thế lực tranh giành mà thôi, nhưng nếu so thực lực đơn thuần bọn họ chưa chắc đã thua ba người Lệ Trường Tiếu đây.

Cũng có không ít người trong nhóm đặt cược thì hào hứng nhìn về phía tên mập kia, bởi vì bọn họ đều chắc chắn rằng lần này bọn họ cược đúng rồi đây. Linh thạch nha ai lại ngại nhiều đây, hơn nữa còn là tự nhiên đưa đến cửa nha.

“Ngu muội!” mập mạp thấy vậy thì cười khinh bỉ một tiếng, trong lòng thầm mong đợi người kia xuất hiện quét sạch Thần Triều đây. Như vậy hắn không phải là có một khoảng lời lớn sao.
— QUẢNG CÁO —

….

Lục Bắc thì không để ý đến đám thần linh kia xuất hiện, càng không để ý đến đám người bên dưới nghị luận. Mà hắn một mực đưa cặp mắt nhìn về phía trận pháp kia, trận pháp này thật sự rất không tầm thường. Vậy mà có thể đề thăng pháp tắc của người khác, hơn nữa còn có thể tập hợp pháp tắc trong thiên địa lại một chỗ nha. Cho dù là hắn tại Thần Triều cũng chưa từng thấy qua trận pháp này, tất nhiên cũng không phải Thần Triều không có trận pháp lợi hại. Chỉ là hắn tò mò một chút người bày trận này mà thôi. Trước đây hắn quan sát cũng không thấy trận pháp này nha. Người bày trận này nhất định không tầm thường.

Mặc dù nghĩ như thế Lục Bắc cũng không để ý nhiều, hôm nay hắn có nhiều thần linh như vậy. Nếu thật không thể đấu lại thì cùng lắm là dùng đại trận kia thôi. Nghĩ ngợi một lúc hắn liền cất giọng hướng về phía Thiên Môn nói: “Đường đường là thần linh lại giở thủ đoạn này đánh lén, thật sự khiến lão phu cảm thấy nhục nhã thay!”.

Nghe hắn nói như vậy đám người quan chiến đều nghi hoặc nhìn về phía Thiên Môn, Lục Bắc là một vị thần hoàng hàng thật giá thật chắc chắn sẽ không nói bừa. Chẳng lẽ nói ba người Lệ Trường Tiếu là bị người ám toán sao?

“Ha ha, lão già ngu ngốc! Các ngươi ba tên sống gần trăm vạn năm bắt nạt muội muội mười mấy tuổi của ta thì là đàng hoàng sao?” đúng lúc này một thanh âm lạnh nhạt vang lên, theo đó là một nữ tử xinh đẹp lăng không bước ra cùng đi với nàng còn có ba người Tần Phong, Lăng Huyền Thiên cùng A Ngưu. Bọn họ vừa xuất hiện thì khiến bên dưới oanh động không thôi.

“Bọn họ chính là cao tầng của Thiên Môn sao? Nhìn có chút yếu nha!”

“Ngu ngốc! Ngươi biết nam tử kia sao? Hắn chính là Lăng Huyền Thiên, từng một mình độc chiến Cự Lão Đầu của Thánh Kiếm Môn, thậm chí còn đem lão diệt sát”

“Thật sự mạnh như vậy sao?”

“Hắc hắc, ngươi hẳn còn không biết chuyện xảy ra tại Mê Thành đi. Nghe nói có một vị gọi là “Đế Chủ” của Thiên Môn không chỉ đánh bại thần tôn, mà còn ra tay nghiền ép một vị thần hoàng cảnh của Ma Tông”

“Lại còn có chuyện này sao?”

….

Những người chưa biết chuyện tại Mê Thành nghe người khác nói thì có chút kinh sợ. Thần linh đã hiếm, thần hoàng cảnh còn hiếm hơn. Không thấy toàn bộ Bắc Thành cũng chỉ có Thần Triều có Lục Bắc là thần hoàng cảnh sao? Nhưng chỉ một mình hắn lại khiến các đại thế lực không dám ý kiến với người của Thần Triều, từ đó có thể thấy thần hoàng cảnh mạnh mẽ. Bây giờ Thiên Môn lại có người có thể giết chết thần hoàng cảnh, hơn nữa còn là người của Ma Tông. Sao bọn họ có thể không khiếp sợ đây.

“Hừ, nha đầu muốn chết!” Yến Tàn Phong thấy Hồ Nguyệt nói vậy thì thét lên một tiếng, sau đó vô số cánh hoa đào xuất hiện xung quanh hắn rồi như lưỡi dao bạo phát hướng nàng tấn công tới.

Hắn coi trọng nhất chính là nhan sắc cùng mặt mũi. Nhan sắc của hắn thì vẫn còn, nhưng thể diện lại bị hai nhãi ranh này làm mất, sao hắn có thể không tức giận đây.
— QUẢNG CÁO —


~ hoa lạp hoa lạp ~

Mắt thấy vô số hoa đào như lưỡi dao sắp bao phủ lấy đám người Hồ Nguyệt thì bỗng nhiên toàn bộ đều dừng lại. Sau đó có một luồng khói màu đen tựa như thân ảnh ma long xuất hiện đem toàn những đóa hoa đào đó thôn phệ.

“Hắc Ám pháp tắc! Hơn nữa còn là hình thái hoàn mỹ nhất”

“Thiên Môn thật sự không tầm thường nha, chả trách dám gây sóng gió như vậy”

“Đã như vậy ba người chúng ta trước xử lý hắn, sau đó lại tính sổ với nha đầu kia vậy”

Khi Lăng Huyền Thiên vừa sử dụng Hắc Ám pháp tắc thôn phệ công kích của Yến Tàn Phong, hai người Lệ Trường Tiếu cùng Ưng Bạch Lý cũng không tiếp tục đứng nhìn. Cả hai người đều bộc phát thần lực cùng pháp tắc nhằm vào Lăng Huyền Thiên. Bọn họ tuy biết nam tử này không tầm thường, nhưng cũng không nghĩ hắn mạnh đến đâu.

Lần trước hắn có thể phá đi thanh âm của Lục Bắc cũng chỉ vì lão ta dùng một tia thần niệm sót lại mà thôi, ai đều cũng chỉ xem thực lực của hắn hẳn là cùng chân thần cao giai so sánh mà thôi. Nhưng bây giờ khi thấy hắn ra tay, mọi người đều nhận ra đã đánh giá thấp nam tử này. Vì vậy ba người cũng không khinh địch mà là liên thủ ra tay.

Ưng Bạch Lý thì cầm một thanh đại đao chém về phía Lăng Huyền Thiên, đáng nói là trên thanh đại đao có một ngọn lửa đỏ rực bốc cháy không ngừng. Tuy động tác của hắn nhẹ nhàng, nhìn như không có lực nhưng mỗi khi hắn trảm một đao xuống cả không gian như bị đốt cháy, nhiệt độ cũng trở lên nóng vô cùng.

“Hỏa Diễm pháp tắc, lão đầu này lại có thể khống hỏa đến mức này không tệ!”

“Lục đại nhân chê cười, đối với người mà nói Ưng Bạch Lý chỉ là múa rìu qua mắt thợ nha” một lão già xuất hiện bên cạnh Lục Bắc nịnh nọt nói, hắn không phải ai khác chính là Trần Huyền Lão Nhân trong miệng mọi người.

“Đúng vậy đúng vậy” Hắc Bạch Song Lão cũng từ lúc nào đứng đến đây gật đầu khen ngợi.

Lục Bắc cũng chỉ mỉm cười không trả lời bọn họ. Ba người này nói cũng không có gì sai, bởi vì cảm ngộ của hắn đối với Hỏa Chi pháp tắc sợ là cả Bắc Châu không tìm ra được người thứ hai hơn hắn đi. Tất nhiên trừ tên Đế Chủ của Thiên Môn kia, mức độ thuần thục của hắn cho dù là lão cũng tự nhận không bằng.

Ưng Bạch Lý vừa ra tay thì Lệ Trường Tiếu cùng Yến Tàn Phong cũng không chần chờ, cả hai đều đồng loạt ra tay.
— QUẢNG CÁO —

Chỉ thấy Lệ Trường Tiếu nhẹ thét lên một tiếng “Vạn Kiếm Phá Minh” theo đó từ trên bầu trời xuất hiện vô số cự kiếm, theo hướng tay của hắn tất cả đều hướng thẳng về phía Lăng Huyền Thiên.

Bên kia Yên Tàn Phong cũng không nhàn rỗi, cả người hắn tỏa ra khí tức lạnh như băng. Cùng với đó những đóa hoa đào xung quanh hắn cũng hóa thành từng mảnh vụn, mỗi mảnh đều như là băng tuyết hướng về phía Lăng Huyền Thiên bao phủ lấy toàn bộ không gian bên ngoài của hắn.

“Xong, tiểu tử kia chắc chắn sẽ chết!”

“Còn không phải sao? Hỏa Thổ Băng ba loại pháp tắc đều được sử dụng, hơn nữa còn kèm theo thần lực của thần tôn cảnh. Sợ là thần hoàng cảnh sơ giai đều muốn tránh lui đi”

“Lăng huynh, rốt cuộc thực lực của ngươi mạnh đến đâu đây?”

….

Đám người thấy ba người Ưng Bạch Lý cùng liên thủ ra tay với Lăng Huyền Thiên, hơn nữa còn dùng pháp tắc cùng thần lực thì đều âm thầm tặc lưỡi. Hầu hết đều cho rằng nam tử kia hẳn là chỉ có con đường chết.

Tất nhiên ngoại trừ một vài người như Bạch Vũ Hải, Đế Nhất hay tên mập mạp kia. Bọn họ đều biết nam tử này chắc chắn sẽ không dễ dàng chết như vậy, hơn nữa bọn họ đều mong có một màn long hổ tranh hùng giữa Lục Bắc cùng Lăng Huyền Thiên đây.

Tuy nói Lục Bắc đã sống lâu thành tinh, nếu hắn cùng hậu bối tranh đấu sẽ có chút không cân sức. Nhưng ai bảo Lăng Huyền Thiên quá mạnh mẽ đây, có lẽ trong mắt ba người chỉ có lão ta mới có thể cùng nam tử kia đánh một trận.

Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, mắt thấy đại đạo, cự kiếm cùng băng phong sắp đánh trúng người Lăng Huyền Thiên thì trong thiên địa bỗng vang lên một tiếng gầm vô cùng to lớn.

~ gràooooooooo ~

Mọi người đều bị tiếng gầm này làm chấn kinh, đến khi mọi người nhìn lại thì tất cả đều triệt để ngốc. Bởi vì trước mặt bọn họ là một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.