Tại lúc ba người Lăng Huyền Thiên đang trên đường trở lại tửu lâu thì một tiếng gầm vang lên. Khi bọn họ nhìn lại thì thấy tại xa xa có một đầu Bôn Lôi Hổ, trên lưng của nó cõng một nam tử toàn thân mặc bộ giáp trắng tay cầm dây dương, cùng với việc nam tử kia ra sức quất dây cương thì đầu Bôn Lôi Hổ càng lúc càng tăng tốc.
“Tránh ra, tránh ra!”
Sau lưng nam tử cưỡi Bôn Lôi Hổ là một đội kỵ binh chạy thành hai hàng theo sau, bọn họ vừa chạy theo nam tử kia vừa hò hét người tại giữa đường lớn.
Nam tử kia chạy đến đâu người bên đường đều cúi đầu hành lễ đến đó, ngay cả một số người tu luyện cảnh giới không thấp cũng hướng hắn làm lễ.
“Oa oa, oa oa” đúng lúc này tại giữa đường có một đứa bé tầm ba bốn tuổi không biết vì sao bị bỏ lại giữa đường, đứa bé thấy đám người kia chạy tới thì hoảng sợ gào khóc.
“Muốn chết!”
Tên nam tử cưỡi Bôn Lôi Hổ dù cho nhìn thấy đứa bé cũng không có ý định dừng lại hay né tránh, mà trực tiếp tông thẳng về đứa bé.
Mắt thấy đứa bé sắp bị Bôn Lôi Hổ dẫm lên thì một tiếng “hừ” lạnh vang lên, theo đó đầu Bôn Lôi Hổ tựa như va phải một tấm chắn lập tức bị phản lại. Còn nam tử trên lưng nó cũng vì bị bật ngờ mà trực tiếp rơi xuống đất.
~ rầm rầm ~
Khi mọi người nhìn lại thì chỉ thấy tại trước người đứa bé kia xuất hiện ba thân ảnh, hai nam một nữ, đúng là ba người Lăng Huyền Thiên. Còn người ra tay tạo tường chắn chính là Tiểu Ánh.
“Con trai, đa … đa tạ ba vị đã cứu tiểu hài. Nhưng ba vị nên mau chóng rời khỏi nơi này, tên kia là công tử của Bạch Hổ Sơn Trang chúa tể tại Bạch Hổ Thành. Hắn bản tính ác độc, hơn nữa rất nhỏ mọn, ba vị lại làm hắn té từ trên linh thú xuống chắc chắn hắn không để yên đâu!” ngay lúc này có một lão bản từ xa chạy lại ôm đứa bé lên rồi hướng ba người Lăng Huyền Thiên cảm tạ.
“Oa oa!”
Ba người liếc mắt nhìn ra lão bản này chỉ là một phàm nhân huyền cảnh, cũng hiểu vì sao lúc nãy hắn không xuất hiện cứu con trai mình. Bôn Lôi Hổ uy áp, phàm nhân sao có thể đến gần đây.
Đế Nhất nghe vậy thì nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ nơi này không cấm sử dụng thú cưỡi trong thành sao?”.
“Lệnh cấm chỉ dành cho dân thường, sao có thể áp dụng với người của Bạch Hổ Sơn Trang đây!” lão bản cười khổ một tiếng nói. — QUẢNG CÁO —
“Các ngươi chán sống rồi sao? Lại dám cản đường bổn thiếu gia!” đúng lúc này nam tử kia cũng từ dưới đất đứng dậy, tức giận hướng mấy người Lăng Huyền Thiên quát. Cùng với tiếng quát của hắn đám kỵ binh sau lưng cũng lại gần vây quanh ba người bọn họ.
Lăng Huyền Thiên thấy biểu hiện của hắn thì mỉm cười, vốn hắn lo lắng phải ở đây đợi một tháng thời gian. Thật không ngờ chỉ vài ngày đã gặp tình xuống này, hắn muốn tuân thủ quy định nhưng người khác lại muốn gây sự. Vậy thì hắn sao lại cần đợi đây.
Nghĩ như vậy Lăng Huyền Thiên nhẹ hướng nam tử trước mắt hỏi: “Ngươi là công tử của Bạch Hổ Sơn Trang sao?”.
“Sao? Có phải bây giờ ngươi rất sợ hãi, muốn cùng bổn công tử dập đầu? Đáng tiếc, đã muộn!” nam tử kia nghe Lăng Huyền Thiên hỏi thì nghĩ hắn sợ hãi Bạch Hổ Sơn Trang, muốn cùng bản thân giảng hòa nên rất khinh bỉ hỏi.
Sau đó hắn hướng đám người kỵ binh nói: “Đập gãy chân bọn họ cho ta!”.
“Tuân lệnh!”
Đám người kỵ binh nghe nam tử kia nói vậy thì đồng thanh đáp một tiếng, sau đó hướng về phía ba người Lăng Huyền Thiên muốn khống chế bọn họ.
~ rầm rầm rầm ~
Chỉ là đúng lúc này một chữ “cút” vang lên, theo đó toàn bộ kỵ binh đều văng ra xa, miệng thổ huyết không ngừng.
“Các … các ngươi thật to gan! Lại dám chống lại sao? Thật không xem Bạch Hổ Sơn Trang ra gì sao?” nam tử mặc áo giáp trắng thấy vậy thì có chút hoảng sợ nói.
Tuy hắn là công tử của Bạch Hổ Sơn Trang nhưng từ nhỏ đã không thích tu luyện, ngày đêm chơi bời. Cho dù cha hắn có đập hết tài nguyên lên người hắn cũng chỉ là linh hoàng cảnh cao giai mà thôi. Còn đám kỵ binh này thấp nhất cũng là linh vương cảnh, hơn nữa hai tên cầm đầu còn là thánh giả. Vậy mà lại không chịu được tên trước mặt một thanh âm, hắn sao có thể không kinh sợ đây.
“Bắt hắn lại!” Lăng Huyền Thiên thản nhiên hướng Đế Nhất nói, sau đó nhìn về phía đám kỵ binh bị Đế Nhất đánh bay kia mỉm cười nói: “Về gọi trang chủ của các ngươi, kêu hắn tới đây gặp ta …”.
“À còn nữa, nhớ kêu hắn chuẩn bị sẵn truyền tống trận!”
Đám người kỵ binh biết mình gặp cao thủ nên không dám chần chờ, lập tức dìu nhau rời đi. Tuy chỉ là một thanh âm của Đế Nhất thôi nhưng bọn họ đều bị thương không nhẹ.
“Ngươi … các ngươi lại dám bắt ta? Cha ta mà đến nhất định toàn diệt các … !”
~ ba ~ — QUẢNG CÁO —
Chỉ là hắn chưa nói xong thì hắn đã ăn một bạt tai, người đánh đúng là Tiểu Ánh “Im miệng!”. Nam tử kia nhìn thấy vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của nàng thì lập tức cắn chặt răng không nói gì nữa.
Cũng không phải Tiểu Ánh hù hắn, mà nàng đang tức giận vô cùng. Nếu không có nàng ra tay sợ là đứa bé kia đã bị Bôn Lôi Hổ nghiền nát đi, như vậy trước giờ tên này đã giết bao nhiêu người đây. Nàng ghét nhất là những tên ỷ thế hiếp người như vậy.
Đúng lúc này lão bản lén lút hướng ba người nhỏ giọng: “Ba vị xin mau chóng rời đi. Bạch Hổ Sơn Trang vì biết không người dám gây sự với công tử nhà họ tại nơi này nên chỉ để đội kỵ binh đi theo trợ uy, còn thực lực của bọn họ không tính là gì. Nhưng người mạnh mẽ trong Bạch Hổ Sơn Trang có rất rất nhiều, ta nghe nói còn có cả thần linh tồn tại. Các vị vẫn là nhanh chóng rời khỏi nơi này!”.
“Lão bản, ngươi không cần lo lắng. Chúng ta tự có sắp xếp!”
Lão bản thấy mấy người Lăng Huyền Thiên không nghe mình khuyên thì chỉ nhẹ thở dài, sau đó ôm con trai hắn rời đi. Hắn cũng không thể làm gì thêm được nữa, dù sao tại thế giới này phàm cảnh như hắn, thật sự không có tiếng nói.
~ grào grào ~
Đúng lúc này từ nơi xa xuất hiện từng tiếng gào rống, cùng với đó là năm sáu đầu Bôn Lôi Hổ tức tốc chạy tới. Trên lưng những đầu Bôn Lôi Hổ này đều có người đang cưỡi, hơn nữa thực lực của những người đó đều không yếu, tất cả đều là đại thánh cảnh.
Đại thánh cảnh cho dù tại nơi nào cũng có thể xem như cao thủ đỉnh tiêm, bởi vì thần linh rất ít khi ra mắt. Cũng không phải nơi nào cũng có người dám đắc tội với thần linh như Lăng Huyền Thiên đây.
“Kẻ nào … là kẻ nào dám bắt Hồng nhi cùng đả thương người của Bạch Hổ Sơn Trang!”.
Người còn chưa tới thì thanh âm đã từ xa vọng lại. Cho dù từ xa nhưng mọi người đều có thể thấy rõ người nói chuyện chính là đại hán trung niên thân mặc y phục thống soái, chính giữa bộ giáp có hình một đầu hổ uy vũ vô cùng. Người này không ai khác, chính là người đứng đầu Bạch Hổ Sơn Trang, Thiết Hãn - tu vi đại thánh cảnh cao giai.
“Cha … cha mau cứu con cha!” Thiết Hồng vừa thấy phụ thân mình xuất hiện thì điên cuồng gọi.
Thiết Hãn thấy vậy chỉ âm thầm thở dài, thật không ngờ Thiết Hãn hắn cả đời chinh chiến lập lên Bạch Hổ Sơn Trang làm chủ một thành. Vậy mà con trai hắn lại không ra gì, không chỉ tu vi yếu kém mà ngay cả tính cách cũng mạc nhược như vậy.
Khi hắn cưỡi Bôn Lôi Hổ đến trước mặt ba người Lăng Huyền Thiên thì hắn cũng không vội ra tay, bởi vì hắn nhìn không ra khí tức của bọn họ. Hắn cũng không cho rằng đám người này là phàm nhân, bởi vì phàm nhân sao có thể đả thương những kỵ binh kia. Hơn nữa nhìn bọn họ trấn định tự nhiên chắc chắn là có chỗ dựa dẫm vào.
Nghĩ như vậy Thiết Hãn ôm quyền hướng ba người nói: “Không biết nhi tử ta có điểm gì đắc tội với ba vị đây?”.
“Cha, ngươi làm sao đây, sao còn không ra tay trừng trị bọn họ!” — QUẢNG CÁO —
“Câm miệng!” Thiết Hãn trong lòng không ngừng chửi thầm nhi tử ngu dốt của mình, không thấy đối phương không xem mấy người bọn họ vào mắt sao. Tuy nói bọn họ tại Bạch Hổ Thành làm chúa tể, nhưng không có nghĩa là không có cao thủ thường xuyên tới nơi này đây.
Bạch Hổ Thành là nơi có truyền tống trận, chính vì vậy rất nhiều cao thủ tìm đến đây để sử dụng nó tiến tới trung tâm Trung Châu. Cho nên hắn mới phải cẩn thận như vậy. Quan trọng nhất là thần triều có quy định thần linh không được phép ra tay với người phía dưới, trừ khi bọn họ đắc tội với ngươi. Tuy cấm lệnh này trước giờ rất ít người để ý tới, bởi vì thần linh rất ít khi xuất hiện, cũng sẽ không có người nào dám đắc tội với bọn họ.
Nhưng bây giờ lại khác, chuyện bên Bắc Thành kia đã truyền tới. Không chỉ thần linh ra tay, thậm chí thần linh còn vẫn lạc không ít vì vậy mà lệnh cấm cũng trở nên thiết thực hơn. Thần Triều cũng càng coi trọng cấm lệnh của mình hơn.
Bạch Hổ Sơn Trang mạnh mẽ là nhờ hắn đánh xuống, nhưng phần lớn mọi người đều e sợ uy danh của đại nhân nhà hắn đây. Chỉ là đám người này tuổi trẻ như vậy chắc chắn không phải thần linh, như vậy sao có thể để đại nhân ra mặt được.
“Tốt! Ta cũng không nói nhiều, mạng hắn đổi lấy một lần mở sớm truyền tống trận” Lăng Huyền Thiên không có thời gian cũng hắn nhiều lời, trực tiếp lên tiếng nói.
Thiết Hãn vốn đang trầm tư nghe vậy có chút ngưng trọng nói: “Các vị quy củ đã định, truyền tống trận ba tháng mới mở một lần. Chúng ta không thể thay đổi”.
“Giết!”
“Dừng tay!” Thiết Hãn thấy Lăng Huyền Thiên hời hợt như vậy không thèm bàn thêm thì lập tức lao đến, tay cầm chủy thủ hướng Đế Nhất để cản hắn lại.
Đế Nhất vốn đang định giết Thiết Hồng thấy vậy thì “hừ” lạnh một tiếng, sau đó hai tay hóa thành song chưởng hướng về phía Thiết Hãn. Cùng với đó hai nguồn lửa cũng điên cuồng từ trong tay hắn tràn ra, thiêu đốt cả người Thiết Hãn.
“Hỏa pháp tắc! Chẳng lẽ ngươi là bán thần cảnh sao?” Thiết Hãn thấy vậy kinh hãi kêu lên một tiếng, đám người sau lưng hắn vốn định xuất thủ cũng dừng tay lại.
Bán thần cảnh, cho dù là sơ nhập bán thần cảnh cũng không phải bọn họ có thể chống lại.
Hãn Thiết sau khi ăn song chưởng của Đế Nhất thì miệng có chút vệt máu, hai mắt hắn khẽ đảo một hồi, sau đó cắn răng nói: “Được! Nhưng linh thạch là do các ngươi bỏ ra!”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]