Chương trước
Chương sau
Tại cửa vào Thánh Thiên Viện lúc này, đang có hơn ba mươi người tụ tập. Những người này tuổi đều không quá trăm tuổi nhưng thực lực vô cùng mạnh mẽ. Bọn họ hầu hết đều có tu vi thánh giả, chỉ có một người duy nhất có tu vi linh vương cảnh chính là Lăng Huyền Thiên.

Nhưng khiến người ta khiếp sợ là tên có tu vi thấp nhất trong mắt bọn họ lại là người hoàn thành khảo hạch nhanh nhất, cũng là người đầu tiên bước lên bậc cửa của Thánh Thiên Viện.

Khi Lăng Huyền Thiên vừa bước lên thềm cửa thì lão giả ban đầu lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn hắn nói: “Ngươi … ngươi thật chỉ là linh vương cảnh thôi sao?”.

“Cái gì?”

“Linh vương cảnh sao có thể xông qua trọng lực tại nơi này?”

“Gặp quỷ sao?”

Vì thanh âm của lão già rất to nên đám người đang tiến hành khảo hạch cũng có thể nghe thấy. Tất cả bọn họ đều lộ vẻ kinh sợ không thôi. Thánh Thiên Viện danh xưng này cũng không phải tự nhiên hình thành, sở dĩ gọi là “Thánh Thiên” là vì bọn họ chỉ tuyển thánh giả đứng đầu trong thiên địa. Nói cách khác nơi này trước giờ hầu như chỉ có thánh giả mới có tư cách tiến nhập.

Cũng không phải Thánh Thiên Viện không cho linh cảnh tiến vào, mà vì linh cảnh thể chất yếu ớt, thân thể chưa được rèn luyện nên không chịu được trong lực tại nơi này, càng đừng nói đến chuyện vượt qua khảo hạch. Chính vì vậy mà người tại Thánh Thiên Viện có chín phần mười đều là thánh cảnh. Còn một phần kia là linh cảnh cùng bán thần cảnh. Còn thần cảnh rất ít khi xuất hiện, tất nhiên không ai tính vào.

Vì thế mỗi lần xuất hiện người có tu vi linh cảnh tiến nhập Thánh Thiên Viện chắc chắn sẽ khiến nơi này oanh động. Bởi vì bọn họ đều là những siêu cấp thiên tài, có thể nói là ngàn vạn người có một. Chính vì vậy mà mọi người đều kinh sợ nhìn về phía nam tử áo trắng tại bậc thềm kia.

Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói: “Có thể xem như vậy đi!”.

“Tốt, lão phu tên gọi Lữ Hồng tại Thánh Thiên Viện cũng coi là có chút danh khí. Nếu ngươi có thể tiến nhập Thánh Thiên Viện, có thể sử dụng tên của ta. Hẳn là giúp ngươi tránh được không ít phiền phức sau này” lão giả cười rạng rỡ hướng Lăng Huyền Thiên nói.

Sở dĩ hắn nói chữ “nếu” là bởi vì những bậc thang này cũng không được tính là khảo hạch. Chỉ có thể nói là bước khởi động cho bọn họ mà thôi. Chân chính khảo hạch chính là ở phía sau cánh cửa Thánh Thiên Viện này.
— QUẢNG CÁO —

“Ừm” Lăng Huyền Thiên nhẹ gật đầu.

Một lúc lâu sau đã có hơn hai mươi người hoàn thành khảo hạch, bước lên bậc thềm, còn khoảng mười người thì lại chỉ có thể bước đến bậc thứ sáu, bảy trăm. Lúc này Lữ Hồng mới vung tay lên triệt tiêu đi trận pháp gia cố trọng lực rồi hướng mười về đám người Lăng Huyền Thiên nói: “Vừa rồi chỉ là bước khởi động mà thôi, bây giờ các ngươi đi theo ta. Khảo hạch chính thức là ở bên trong Thánh Thiên Viện”.

Hắn cũng không để ý hơn mười bên dưới kia, bởi vì với hắn mà nói kẻ thất bại không có tư cách để hắn nói thêm lời nào. Đây là “ngạo” - là sự kiêu ngạo mà mỗi người trong Thánh Thiên Viện đều có. Bởi vì bọn họ từ học sinh đến giáo sư hay chấp sự, tất cả đều là nhân trung chi long. Sao bọn họ có thể rảnh rỗi để tâm đến đám người bên dưới.

“Ta … ta lại thất bại sao!”

“Ta không can tâm, ta là thiên tài từ Nam Hoang tiến đến nha”

“Hừ, Thánh Thiên Viện mà thôi. Ta nhất định sẽ chân đạp đỉnh phong, sau đó san bằng lời này”

Đám người thấy mình bị loại thì đều vô cùng xúc động. Bọn họ trước giờ đều cho rằng mình là nhân trung chi long, thiên tài trong thiên tài. Bây giờ ngay cả bậc thang của Thánh Thiên Viện đều không thể bước qua, sao có thể không tràn đầy xúc động. Tất nhiên xúc động như vậy nhưng bọn họ chỉ dám nói thầm trong lòng, bởi vì Thánh Thiên Viện uy danh không phải để trưng. Đã có không ít người tham gia khảo hạch bị đánh chết ngay tại cửa, vì dám lên tiếng mắng chửi bọn họ đây.

…..

Về đám người Lăng Huyền Thiên, sau khi được Lữ Hồng dẫn vào Thánh Thiên Viện thì bọn họ được đưa đến một quảng trường vô cùng lớn. Tại nơi đó đã có không ít người tụ tập, những người này đa phần đều là quần là áo lượt dáng vẻ kiêu ngạo. Trên thân mỗi người đều có ký hiệu cùng lệnh bài đại biểu thế lực của mình. Hiển nhiên bọn họ đều là người của nhất đẳng thế lực cùng siêu cấp thế lực tiến vào nơi đây.

Khi thấy bọn họ thì một tên đại hán trung niên có hàm râu quai nón hướng Lữ Hồng hỏi: “Tiền bối, không phải các thế lực kia không cần khảo hạch khi tiến nhập Thánh Thiên Viện sao?”.

“Ha ha, ngươi nghĩ Thánh Thiên Viện là nơi nào đây” Lữ Hồng cười nhẹ nói, sau đó hắn thâm ý nhìn đám người này một chút nói: “Thánh Thiên Viện cũng không phải a miêu a cẩu có thể nhập học, nếu không những nhân tài kia sao có thể phát triển. Vì vậy cho dù là người của chính Thần Triều tiến cử vào cũng phải vượt qua khảo hạch để phân tầng lớp. Bọn họ chỉ khác các ngươi là không cần phải chờ đợi thời gian mỗi lần nhập học mà thôi. Cho nên các ngươi phải nhớ rằng, ở nơi này nếu thực lực không được thì phải bày ra thiên phú siêu việt người khác. Nếu không cũng không nên tiếp tục ở lại Thánh Thiên Viện”.

“Thì ra là vậy!”.
— QUẢNG CÁO —


Đang lúc đám người đi qua vị trí trung tâm quảng trường nhằm tiến hành khảo hạch, thì có một thanh niên khuôn mặt anh tú khí chất siêu phàm hướng bọn họ nói: “Haizz, thật không hiểu vì sao Thánh Thiên Viện lại phải tuyển mấy tên nhà quê này đây. Thật sự mất mặt bổn thiếu gia khi bước vào đây nha!”.

“Lý đại ca nói rất đúng, chúng ta đường đường là người của Thần Kiếm Môn lại cùng bọn họ học tập. Thật sự là bị sỉ nhục!”.

Mấy người mới tiến vào thấy bị tên nam tử kia trào phúng thì mặt đều lộ vẻ tức giận, tất cả đều đưa mắt nhìn về phía Lữ Hồng mong hắn chủ trì công đạo. Chỉ là Lữ Hồng vẻ mặt thờ ơ, dường như không quan tâm đến chuyện này. Nhưng hắn lại âm thầm truyền âm cho mấy người nói: “Danh dự là tự mình giành lấy, không phải để người khác giữ cho các ngươi”.

Sở dĩ hắn truyền âm cho bọn họ bởi vì hắn cũng xem như là người dẫn đạo bọn họ tiến nhập khảo hạch. Nếu như có người thành công gia nhập Thánh Thiên Viện thì hắn cũng là người dẫn bọn họ nhập viện. Tất nhiên không thể để bọn họ mất mặt, nhưng mặt mũi cũng không phải là hắn có trách nhiệm tìm về cho bọn họ.

“Ta còn tưởng là ai thì ra là Lý Phong Trần ngươi, lần trước bị ăn đòn vẫn chưa đủ sao?” mọi người còn chưa kịp nói gì thì một nữ tử từ trong đám người mới bước ra cười khinh bỉ, nhìn nam tử kia nói.

“Ngươi … ngươi vậy mà đi cùng đám người này?” Lý Phong Trần vừa nhìn thấy nữ tử này thì kinh nghi một tiếng.

Nữ tử này thân phận so với hắn còn cao quý hơn nhiêu đây, thực lực cũng mạnh hơn hắn không ít. Nhưng nàng tại sao lại gia nhập đám ô hợp này tiến vào chứ, với gia thế của nàng còn cần phải đợi đến bây giờ mới nhập học sao.

“Bổn tiểu thư là ưa thích công bằng, không thích đi cửa sau như ai kia”.

Nữ tử kia vừa nói lời này ra đám công tử cùng tiểu thư quần là áo lượt kia liền lộ ra ánh mắt tức giận nhìn về phía nàng. Nàng nói như vậy không phải là nhằm vào toàn bộ bọn họ sao.

“Mộc Liên, ngươi đừng tưởng là người Băng Ngọc Cung thì muốn nói gì thì nói. Trung Châu cũng không phải ai cũng sợ Băng Ngọc Cung” lúc này một nam tử mặc một bộ quần áo màu đen, viền đỏ bên trên có từng ký hiệu của luyện dược sư đứng ra lạnh giọng nói.

Từ quần áo của hắn nhìn lại, mọi người đều có thể đoán ra hắn là người của Đan Các.
— QUẢNG CÁO —

“Tốt, Phùng Huy không cần cùng nàng chấp nhặt, khảo thí quan trọng” mắt thấy nam tử kia muốn ra tay thì một thanh niên nam tử gương mặt tuấn tú, mày rộng trán cao, tay cầm quạt giấy nhẹ giọng nói.

Nhưng hắn chỉ nhẹ giọng như vậy lại khiến nam tử kêu là Phùng Huy kia ngoan ngoãn nghe lời, không dám làm trái ý hắn.

Khi mọi người đưa mắt lại nhìn về phía nam tử đó thì ánh mắt trở lên vô cùng khiếp sợ, bởi vì nam tử này chính là người của Thần Triều, tên gọi Ngạo Thế. Hắn được xem như là người mạnh nhất trong khóa nhập học lần này, tất nhiên bọn họ chỉ tính trong các thế lực nhất đẳng cùng siêu cấp thế lực, cũng không tính đến đám người mà bọn họ cho là ô hợp kia.

~ Xiu xiu ~

Khi Lữ Hồng dẫn đám người này tiến nhập vị trí khảo khách thì một thanh âm nhẹ vang lên. Sau đó tại vị trí góc đối diện với bọn họ tại nơi xa xuất hiện năm chiếc ghế, cùng với đó là năm thân ảnh ba nam hai nữ xuất hiện ngồi lên trên đó.

Sau khi bọn họ ngồi xuống thì tại trung tâm quảng trường có không biết từ lúc nào xuất hiện thân ảnh một lão già, người này chính là Lữ Hồng. Lữ Hồng quan sát đám người một chút, sau đó thâm ý nhìn về phía Lăng Huyền Thiên rồi lên tiếng: “Ta là Lữ Hồng, đặc sứ tại Thánh Thiên Viện, cũng là người hướng dẫn các ngươi khảo hạch lần này. Trên đây năm vị là Ngũ Đại Tán Tiên, nếu các ngươi có thể được tán tiên nhận làm đệ tử như vậy sẽ không cần phải tham gia khóa học tại viện phủ. Mà sẽ được bọn họ trực tiếp dẫn đạo, tất nhiên các ngươi cần phải có tư cách mới được”.

Mọi người vừa nghe đến đây thì sôi trào không thôi, Ngũ Đại Tán Tiên đều bước vào bán thần cảnh lâu năm, kinh nghiệm tu luyện phong phú. Nếu như có thể để bọn họ dẫn đạo như vậy sẽ tiết kiệm được không ít thời gian. Hơn nữa còn có thể đánh lên quan hệ với cao tầng, ai lại không muốn đây.

Sau khi giới thiệu bản thân cùng với Ngũ Đại Tán Tiên, Lữ Hồng dừng một chút cho mọi người yên tĩnh trở lại, rồi tiếp tục nói: “Về khảo hạch chi làm ba nội dung thể chất, thiên phú cùng sức chiến đấu”.

~ rầm rầm ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.