Chương trước
Chương sau
“Điều này sao có thể?”

“Tiểu tử này vậy mà không chết!”

Khi mọi người đưa mắt nhìn về phía Lộ Huyền Cơ thì tất cả đều sững sờ. Bởi vì tại nơi đó ngoài hắn ra còn một nam tử khác. Nam tử này gương mặt bình thường, toàn thân mặc một bộ trường bào màu trắng, dưới chân hắn là một đầu thú như sói màu đen. Người này đúng là Lăng Huyền Thiên không sai.

Trong đám người cũng chỉ có tên nam tử mặt đen từng tận mắt thấy Lăng Huyền Thiên phong ấn đầu Giao Long kia là không kinh ngạc. Nhưng đổi lại ánh mắt của hắn có chút sợ hãi, bởi vì hắn biết nam tử này rất rất mạnh.

“Hừ, ta vốn có chút tiếc nuối vì không thể tự tay giết ngươi. Bây giờ nếu như ngươi còn sống như vậy cũng tốt” lúc này Ngao Thế phục hồi lại tinh thần bước ra một bước nói.

Hắn cũng khó hiểu vì sao tiểu tử này có thể sống sót trở ra, hơn nữa tựa hồ cũng không bị thương gì. Nhưng theo hắn nghĩ hẳn là viện trưởng vì muốn bảo đảm an toàn cho Lăng Tiếu Thiên nên mới cho hắn thủ đoạn gì bảo mệnh. Không thấy trước đó Mục Uy Long còn từng muốn cho tiểu tử này miễn thi vòng ba sao, tất nhiên là viện trưởng cũng rất ái tài rồi.

Sau khi quan sát kỹ đám người kia cùng Lăng Tiếu Thiên đang đứng bên cạnh mình, Lộ Huyền Cơ mới thở ra một hơi nói: “Hắc hắc, huynh đệ không ngờ ngươi thật sự còn sống nha!”.

Trước đây dù cho hắn cảm thấy nam tử này rất mạnh, nhưng cũng chỉ nghĩ mạnh hơn hắn thời điểm này một chút mà thôi. Cho nên đối với đầu Giao Long kia cùng Lăng Tiếu Thiên giao thủ, Lộ Huyền Cơ có tám chín phần khẳng định là Lăng Tiếu Thiên triệt để xong.

Đối mặt với ánh mắt kinh nghi của Lộ Huyền Cơ, cũng như thái độ của mọi người, Lăng Huyền Thiên cũng không quá để ý. Hắn thản nhiên hướng Lộ Huyền Cơ đứng bên cạnh nói: “Cướp bóc như thế nào?”.

“Ặc ….”

Lộ Huyền Cơ nghe vậy thì có chút xấu hổ cúi đầu. Từ khi mọi người cho rằng Lăng Tiếu Thiên chết, tất cả đám con cháu quý tộc đều nhắm vào hắn khiến hắn lúc nào cũng phải ẩn núp, sao còn có thể nghĩ đến chuyện cướp đoạt Tử Bì Hoa đây.

Lăng Huyền Thiên thấy biểu hiện của hắn tất nhiên đoán ra được chút gì, hắn cũng không tiếp tục hỏi mà chỉ khẽ lắc đầu. Sau đó mỉm cười hướng đám người trước mặt nói: “Các ngươi có hai lựa chọn. Một là giao Tử Bì Hoa ra, hai là bị thương rồi giao ra!”.

“Cái gì?”

“Tiểu tử này bị ngu rồi sao?”

Đám người Ngao Thế cùng Phùng Huy thấy vậy thì nhìn Lăng Huyền Thiên như nhìn người ngốc. Trước không nói nơi này có bao nhiêu người, cho dù thánh vương cảnh đến chưa chắc có thể cướp đoạt. Bây giờ một tiểu tử linh vương cảnh lại muốn cướp đoạt Tử Bì Hoa từ trong tay bọn họ, không phải ngu ngốc thì là gì.
— QUẢNG CÁO —

Cho dù là mấy người từng cùng Lăng Huyền Thiên tiến vào Thánh Thiên Viện thông qua bậc thang kia cũng nghĩ như vậy. Bởi vì biểu hiện của Lăng Huyền Thiên hiển nhiên là nhằm vào tất cả mọi người tại đây, cũng không phải chỉ nhắm đến đám người con ông cháu cha kia.

“Lăng Tiếu Thiên, ta công nhận thiên phú của ngươi rất cao, cũng có chút bản lĩnh mới có thể thoát khỏi đầu Giao Long kia. Nhưng ngươi cũng đừng nghĩ mọi người sẽ vì chuyện này mà sợ ngươi nha!” Mộc Liên hai mắt cũng âm trầm nhắc nhở Lăng Huyền Thiên.

Theo nàng nghĩ Lăng Tiếu Thiên hẳn là vì cảm thấy bản thân có thể thoát khỏi Giao Long nên mọi người sẽ sợ hãi, không dám hướng hắn ra tay. Nhưng ở đây đều là thiên tài, sao có thể không biết hắn được viện trưởng cho đãi ngộ gì đó để qua ải đây. Vì vậy nàng mới muốn nói cho hắn biết để hắn nhân lúc mọi người chưa ra tay mà trốn đi. Chỉ cần hắn có thể tiến ra ngoài, như vậy Thánh Thiên Viện chắc chắn sẽ trọng điểm bồi dưỡng hắn.

Ngao Thế nghe Mộc Liên nói vậy thì khinh bỉ: “Mộc Liên, ngươi nghĩ hắn còn có thể rời đi sao? Bao vây hắn lại!”.

Ngao Thế vừa dứt lời đám người Phùng Huy cùng Lý Nham đã nhanh chóng vây quanh hai người Lăng Huyền Thiên cùng Lộ Huyền Cơ. Ngay cả Lý Phong Trần thương thể chỉ vừa khôi phục một tí cũng tiến vào hàng ngũ. Dù sao nhiệm vụ của bọn hắn cũng chỉ là ngăn hai người chạy thoát mà thôi, còn chiến đấu tất nhiên là để Ngao Thế ra tay rồi.

“Chậm đã!”

Đúng lúc này một thanh âm nhàn nhạt vang lên, sau đó một nam tử mặt mày đen nhẻm từ xa đi tới trước mặt Lăng Huyền Thiên. Sau đó hắn lấy túi trữ vật của mình đổ ra, vô số Tử Bì Hoa cùng đan dược chữa thương xuất hiện trước mắt mọi người.

Bởi vì trước khi tiến vào nơi đây Thánh Thiên Viện đã yêu cầu phong ấn túi trữ vật của bản thân lại, cho nên mọi người cũng chỉ có thể sử dụng túi trữ vật mà Thánh Thiên Viện đưa cho. Vì vậy mà nam tử kia cũng không sợ bản thân lộ ra bảo vật gì trước mặt mọi người.

Sau khi đổ hết đồ trong túi trữ vật ra, hắn chỉ nhẹ lượm lại một đóa Tử Bì Hoa, sau đó hướng Lăng Huyền Thiên nói: “Tại hạ Từ Khuyết, lần này bắt buộc phải tiến vào Thánh Thiên Viện, mong Lăng huynh để lại cho ta một đóa Tử Bì Hoa”.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Ngu ngốc!”

Mọi người đều cho rằng tên tiểu tử gọi Từ Khuyết này đã bị Giao Long đánh bị thương nên sinh lòng sợ hãi. Chính vì vậy mà mới cho rằng Lăng Tiếu Thiên thoát khỏi Giao Long là vô cùng ghê gớm, nên mới trực tiếp mang Tử Bì Hoa dâng lên.

Lăng Huyền Thiên thấy vậy thì nhẹ mìm cười nói: “Tốt, nể tình ngươi là người đầu tiên ta để lại ngươi ba đóa đi!”.

Nói rồi hắn đưa hai đóa Tử Bì Hoa cho Từ Khuyết, hắn tất nhiên biết Từ Khuyết đã thấy một màn hắn phong ấn đầu Giao Long kia. Nhưng Lăng Huyền Thiên cũng không để ý, càng không có ý vạch trần Từ Khuyết. Đối với hắn mà nói người khác làm việc chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn, hắn sẽ không quan tâm.

“Đa tạ!” Từ Khuyết cầm ba đóa Tử Bì Hoa trong tay hướng Lăng Huyền Thiên ôm quyền nói.
— QUẢNG CÁO —


Vốn dĩ chỉ cần đạt được Tử Bì Hoa là có thể tiến nhập Thánh Thiên Viện, tất nhiên thân phận của ngươi ra sao là phụ thuộc vào số lượng Tử Bì Hoa cũng như thiên phú ngươi đã thể hiện. Ở vòng thiên phú hắn cũng không bộc lộ gì nhiều, bây giờ chỉ có thể hy vọng vào vòng này mà thôi.

Thật không ngờ lại ra một cái quái thai như vậy, cũng may Lăng Huyền Thiên để lại cho hắn ba đóa hoa. Theo hắn nghĩ đám người kia hẳn là một đóa cũng không còn đi, như vậy ngoại trừ Lăng Huyền Thiên cùng Lộ Huyền Cơ hắn sẽ là người thứ ba, như vậy thân phận không quá thấp cũng không quá cao. Vừa tránh được người để ý, lại có thể tránh người khác gây phiền phức, cũng là không tệ.

“Ngu ngốc!” Phùng Huy thấy vậy thì thầm mắng một tiếng.

Lúc này Lăng Huyền Thiên mới để ý đến đám người đang vây xung quanh, hắn thản nhiên hướng Lộ Huyền Cơ nói: “Ngươi xử lý bọn họ đi, để mỗi người một đóa là được rồi!”.

Hắn cũng không có ý định lấy hết Tử Bì Hoa của đám người này, trong mắt hắn bọn họ còn chưa đủ tư cách để hắn loại ra đây.

“Tốt!” Lộ Huyền Cơ cười to nói.

Lăng Tiếu Thiên đã tự tin như vậy, chắc chắn thực lực sẽ không tầm thường. Như vậy hắn hẳn là chỉ cần đối phó khoảng vài tên đi.

“Tên mập ngông cuồng, đi chết đi!”.

Phùng Huy cùng mấy người Lý Nham vây xung quanh thấy Lộ Huyền Cơ cười ngông cuồng như vậy thì thét lên một tiếng. Sau đó tất cả đều lộ ra thánh lực hướng hắn đánh tới.

Hơn mười người đánh tới Lộ Huyền Cơ tất cả đều là thánh linh cảnh, trong đó Lý Nham cùng Hồng Tuệ thì là thánh linh cảnh trung giai. Cũng chỉ có Phùng Huy là thánh linh cảnh cao giai.

Tuy mấy người đã từng lĩnh giáo qua bản lãnh của tên mập này, nhưng nơi này còn có Ngao Thế sao bọn họ có thể sợ hãi đây. Vì vậy mọi người đều điên cuồng bộc phát thánh lực hướng Lộ Huyền Cơ tấn công.

“Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi!”.

Lộ Huyền Cơ thản nhiên nói một tiếng, sau đó thánh lực toàn thân hắn đều bộc phát liên tục thi triển Toái Tâm Chưởng cùng Nhàn Vân Bộ, chẳng mấy chốc đã đem toàn bộ đám người Phùng Huy đánh bay ra xa.

~ phốc phốc ~
— QUẢNG CÁO —

“Thánh … thánh hoàng cảnh!”

“Lại là một vị thánh hoàng cảnh đê giai, thật sự đáng sợ!”

Đám người xung quanh thấy vậy thì âm thầm than nhẹ một tiếng, thánh hoàng cảnh có thể nói là cảnh giới tối cường trong khóa lần này. Lộ Huyền Cơ không chỉ có thiên phú kinh người có thể ngộ ra Diễn Sinh pháp tắc, mà còn là một vị thánh hoàng cảnh. Sao mọi người có thể không khiếp sợ đây.

Thánh hoàng cùng thánh linh cảnh tuy chỉ cách nhau một chữ, nhưng khoảng cách lại rộng lớn vô cùng. Thánh hoàng sở dĩ có thể xưng là hoàng bởi vì thực lực bọn họ hoàng toàn có thể xưng hoàng giả rồi, há là thánh linh cảnh có thể so sánh.

Quan trọng nhất là Lộ Huyền Cơ thiên phú trác tuyệt, lại thêm tu vi cao cường sao đám người Phùng Huy có thể cùng hắn chống lại đây.

“Dừng tay cho ta!”.

Sau khi Lộ Huyền Cơ đánh bại đám người Phùng Huy, hắn cũng không quan tâm đến thương tích của bọn họ. Mà trực tiếp giật đi túi trữ vật của đám người đó khiến cho Ngao Thế đứng tại nơi xa cũng không nhịn được nữa, trực tiếp đánh tới bên này.

“Thánh hoàng cảnh trung giai?” Lộ Huyền Cơ thấy vậy thì nhẹ bĩu mỗi một tiếng.

Sau đó dùng chưởng đối chưởng cùng Ngao Thế chống lại.

~ ầm ầm ~

Hai người người tới ta lui hơn một trăm chưởng khiến cho đất đá cùng rừng cây xung quanh đều bị phá nát. Chỉ là càng đánh Ngao Thế càng giật mình, bởi vì hắn tuy trên tu vi cao hơn Lộ Huyền Cơ nhưng không hiểu sao thân thể tên kia lại vô cùng cứng rắn. Hắn vậy mà nhất thời không thể làm gì được tên mập này.

Nhưng Ngao Thế không biết, hắn chỉ là giật mình nhưng Lộ Huyền Cơ đã chửi thầm không biết bao nhiêu lần. Nếu không phải tu vi hắn bị phong ấn, ngay cả ý thức chiến đấu cùng công pháp đều bị lão đầu kia đánh xuống thánh hoàng cảnh đê giai, thì sao hắn có thể bị Ngao Thế đánh khổ sở như vậy đây.

Đúng vậy, tuy cơ thể hắn do từng tu luyện đến đại thánh cảnh nên rắn chắc nhưng thánh lực không đủ. Vì vậy mà mỗi lần Ngao Thế đánh trúng cơ thể hắn đều phản chấn vô trong khiến cho hắn đau đớn không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.