Chương trước
Chương sau
Thánh Thiên Viện chia làm Thiên Viện - Thánh Viện cùng Phàm Viện. Thiên Viện thì không cần nói đến, chỉ có những học viên có đạt tu vi đại thánh cảnh mới có thể tiến nhập.

Còn Thánh Viện cùng Phàm Viện thì được phân định dựa trên kết quả khảo hạch trong kỳ thi mỗi năm.

Vốn dĩ những con cháu thế gia mới gia nhập Thánh Thiên Viện hằng năm đều sẽ tiến vào Thánh Viện. Bởi vì bọn họ không chỉ có thiên phú tốt, mà còn có thực lực mạnh mẽ, cộng thêm việc người đông thế mạnh nên kết quả thi ba vòng luôn đáp ứng đủ điều kiện gia nhập Thánh Viện.

Đáng tiếc, năm nay xuất hiện một cái Lăng Tiếu Thiên khiến cho tất cả những con cháu nhất đẳng cùng siêu cấp thế lực kia đều có kết quả thi tại vòng ba là như nhau. Vì vậy mà thí sinh năm nay, ngoại trừ ba người Lăng Tiếu Thiên, Lộ Huyền Cơ cùng Từ Khuyết thì tất cả đều phải tiến nhập Phàm Viện.

Phàm Viện cùng Thánh Viện tuy khác biệt về danh xưng, nhưng lớp học đều như nhau, chỉ cần cùng một kỳ khảo hạch là đều cùng học một lớp. Khác biệt duy nhất của hai viện này chính là nơi ở cùng tài nguyên tu luyện hằng tháng. Hai thứ này Phàm Viện không thể nào cùng Thánh Viện so sánh, chính vì vậy mà người của các thế lực nhất đẳng đều đem Lăng Tiếu Thiên - cái tên này vào danh sách đen. Ai ai cũng muốn dạy dỗ hắn một lần.

Tất nhiên những chuyện này Lăng Huyền Thiên không hề hay biết, mà cho dù có biết hắn cũng sẽ không để tâm.

Kể từ sau khi tiến nhập Thành Thiên Viện, hắn vẫn mải mê tại trong phòng hấp thụ Băng Ngọc Chi Tâm. Tuy nói dùng năng lực cùng hiểu biết của Lăng Huyền Thiên, hắn hoàn toàn có thể chớp mắt hấp thu hết khối Băng Ngọc Chi Tâm này. Nhưng Lăng Huyền Thiên cũng không làm thế, bởi vì thứ hắn cần là hòa hợp với pháp tắc tại Phàm Giới. Cho nên Lăng Huyền Thiên đã tốn hơn ba ngày để hấp thu Băng Huyền Chi Tâm, nhưng là hắn vẫn chưa thể hoàn toàn luyện hóa nó.

Lúc này Lăng Huyền Thiên đang tĩnh tọa trong phòng, xung quanh hắn là những màn sương dày đặc đang bao phủ. Nếu không phải những màn sương này ngày càng mờ ảo, e rằng mọi người đều nghĩ đây chỉ là một tảng băng hình người mà thôi.

~ Cốc cốc ~

“Lăng huynh, Lăng huynh …”

Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên khiến Lăng Huyền Thiên từ từ mở mắt ra. Sau khi thở ra một hơi, tản đi toàn bộ linh khí xung quanh, hắn mới chậm rãi đứng dậy tiến ra bên ngoài.

Bên ngoài bây giờ đang có một thanh niên tướng mạo dễ nhìn, dáng vóc mập mạp đúng là Lộ Huyền Cơ. Bên cạnh hắn còn đứng đó một tên nam tử da ngăm đen, mặt đen nhẻm chính là Từ Khuyết. Nhìn dáng vẻ của hai người tựa hồ đã đợi Lăng Huyền Thiên từ lâu.

“Ách, Lăng huynh mới mấy ngày không gặp thực lực của ngươi dường như tăng lên không ít nha!” Lộ Huyền Cơ vừa thấy Lăng Huyền Thiên tiến ra thì lớn giọng chào hỏi một tiếng.
“Đúng vậy, đúng vậy!”.
— QUẢNG CÁO —


Cũng không phải hắn có thể nhìn ra thực lực của Lăng Huyền Thiên, chỉ là lúc này xung quanh thân thể Lăng Huyền Thiên vẫn còn lờ mờ những màn sương hư ảo khiến người ta cảm thấy thâm bất khả trắc. Chính vì vậy mà hai người mới nói như thế.

Lăng Huyền Thiên nghe vậy chỉ cười nhẹ, xong đó nghi hoặc hướng hai người hỏi: “Không phải Ngũ Đại Tán Tiên đã nhận các ngươi làm đệ tử sao? Sao còn trở về nơi này?”.

“Ta khinh, mấy lão già kia tướng mạo xấu xí, hơn nữa còn muốn chúng ta quanh năm bế quan. Sao ta có thể tiến nhập bọn họ đây!”

Từ Khuyết cũng cười khổ tỏ vẻ đồng ý với Lộ Huyền Cơ. Bọn họ đều là người gia nhập Thánh Thiên Viện vì mục đích khác, tất nhiên không thể bế quan tại nơi ở của mấy lão già kia rồi. Cho nên cả hai dứt khoát từ chối, không đi theo năm người kia.

Còn về phần Lăng Huyền Thiên, Ngũ Đại Tán Tiên tất nhiên cực lực muốn nhận hắn làm đệ tử. Chỉ là vì Mục Uy Long ra mặt, nói Lăng Huyền Thiên cần dạy dỗ tại Thánh Thiên Viện, hơn nữa hắn là người trung lập sẽ không gia nhập thế lực nào trước khi rời khỏi nơi này. Cho nên không có người lại tiếp tục có ý định thu nhận hắn làm đệ tử, tất nhiên có không ít người lén đến ngỏ ý mời hắn gia nhập thế lực của mình. Chỉ là Lăng Huyền Thiên sau khi tiến nhập Thánh Viện thì đều đóng cửa bế quan, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, những người kia cũng không còn cách nào.

Tất nhiên, bao nhiêu người muốn hắn gia nhập thế lực của mình, thì bấy nhiêu người muốn hắn chết. Bởi vì hắn không chỉ đắc tội Thần Triều, mà còn làm mất mặt không ít thế lực nhất đẳng vì vậy không ít người muốn để hậu bối tìm hắn gây phiền phức. Chỉ là Thánh Thiên Viện có một quy củ, phàm là người tại trong viện phủ của mình tu luyện thì không người được làm phiền. Nếu không sẽ bị trừng phạt rất nặng, vì vậy mà cũng không có người chủ động đến Thánh Viện gây sự với hắn.

~ bốp ~

Chợt Lộ Huyền Cơ vỗ trán một cái, sau đó gấp gáp nói: “Ta xém nữa quên, hôm nay có buổi học đầu tiên nha! Chúng ta mau đi thôi!”.

“Học?” Lăng Huyền Thiên thấy vậy thì nghi hoặc hỏi một tiếng.

“Lăng huynh, từ lúc nhập học huynh không gia khỏi phòng tất nhiên không biết. Tại Thánh Thiên Viện hằng ngày sẽ có giáo sư giảng dạy, nghe nói còn tính điểm năng động. Nếu như không đủ điểm sẽ gặp không ít phiền phức”. Từ Khuyết chậm rãi hướng Lăng Huyền Thiên nói.

“Vậy sao! Đúng là không tồi!” Lăng Huyền Thiên nhẹ gật đầu một cái, sau đó cùng hai người tiến về giảng đường.

Tuy nói những người gọi giáo sư này chắc chắn không thể dạy cho hắn được thứ gì hay ho, nhưng dù sao thì Lăng Huyền Thiên cũng muốn biết một chút về việc giảng dạy tại nơi này. Dù cho không thể cùng Thần Giới so sánh, nhưng cũng đủ để không khiến Phàm Giới quá mức lạc hậu đi.
— QUẢNG CÁO —

….

Khu vực giảng đường là một khu vực cách biệt với những nơi khác, tại nơi này có từng lớp học khác nhau. Tất nhiên mỗi khóa đều sẽ có một khu vực giảng dạy cùng giáo sư khác nhau dạy dỗ.

Khi ba người Lăng Huyền Thiên đến nơi thì giảng đường đã tụ tập không ít người, hắn có thể nhìn thấy đám người Ngao Thế cùng Vô Ưu đều ở nơi này. Thậm chí đám người cùng hắn thông qua khảo hạch trọng lực tại bên ngoài Thánh Thiên Viện cũng ở nơi đây.

Tất cả bọn họ đều đang yên tĩnh ngồi nhìn lên trên bục giảng, tại nơi này có một nữ tử dáng người kiều diễm, gương mặt mê người đáng đứng đó. Nữ tử này mặc một bộ váy dài màu đỏ ôm sát, trên đó có từng bông hoa màu vàng rực rỡ như tô điểm cho vẻ đẹp của nàng.

Lăng Huyền Thiên cũng không có mấy để ý nàng. Chỉ là Lộ Huyền Cơ cùng Từ Khuyết lúc này hai mắt đều đã tỏa sáng nhìn về phía nữ tử đó. Tất nhiên hai người cũng nhịn không được trước nhan sắc của nàng. Cũng không phải nàng xinh đẹp bao nhiêu, mà là nàng thuộc tuýp phụ nữ thực sự có sức hút, có lẽ phàm là đàn ông gặp nàng đều muốn đè nàng dưới thân đi.

“Ngươi là Lăng Tiếu Thiên?” đúng lúc này, nữ tử kia chậm rãi tiến về phía Lăng Huyền Thiên hỏi.

Lăng Huyền Thiên nghe vậy chỉ nhẹ gật đầu.

“Ta tên Vũ Ngưng Nhi, giảng viên khóa này của các người!” giọng nói của nàng thật sự rất êm đềm, nghe như tiếng suối chảy khiến con người ta cảm thấy thích thú vô cùng.

Dừng lại một chút Vũ Ngưng Nhi lườm Lăng Huyền Thiên, sau đó nhìn về hai người Lộ Huyền Cơ cùng Từ Khuyết nói: “Ba người các ngươi đừng tưởng đạt đệ tam bảng là có thể đi trễ. Tại tiết học của ta một là đúng giờ, hai là nghỉ học. Đừng nghĩ mình là thiên tài, bởi vì thứ duy nhất Thánh Thiên Viện không thiếu chính là THIÊN TÀI!”.

~ khụ khụ ~

Hai chữ “thiên tài” cuối cùng vừa nói ra, thanh âm vô trong tai ba người mang theo thánh lực khiến cho Lộ Huyền Cơ cùng Từ Khuyết không nhịn được mà ho thành tiếng. Cũng chỉ có Lăng Huyền Thiên là không có bất kỳ phản ứng nào, dường như không nghe được thanh âm đó vậy.

Thấy vậy Vũ Ngưng Nhi cũng lộ một chút kinh ngạc. Hai từ kia tuy nàng chỉ dùng một chút thánh lực, nhưng là trực tiếp chấn đến màng nhĩ, không phải ai cũng có thể không chút phòng bị nào mà tiếp nhận chúng đơn giản như vậy. Đúng là kỳ tài.

“Tốt rồi, ba ngươi tìm chỗ ngồi đi!”.
— QUẢNG CÁO —


Sau khi để ba người về chỗ Vũ Ngưng Nhi cũng không tiếp tục để ý đến bọn họ nữa, mà hướng về phía mọi người nói: “Hôm nay các ngươi sẽ học buổi học đầu tiên tại Thánh Thiên Viện. Trước không nói những việc sâu xa, ta sẽ nói cho các ngươi biết về nghĩa vụ của mình”.

Dừng lại một chút nàng mới trầm giọng nói: “Có lẽ mọi người bên ngoài đều cho rằng Thánh Thiên Viện là vì Thần Triều mà thành lập. SAI! Thánh Thiên Viện là vì Ngũ Hành Giới mà thành lập, còn các ngươi là ngươi có thiên phú cùng năng lực cho nên càng phải vì nơi này mà chiến đấu”.

“Mục đích ban đầu khi thành lập Thánh Thiên Viện chính là vì tranh đấu với dị tộc. Chỉ là vấn đề này khá nhạy cảm, cho nên chúng ta không thể truyền ra bên ngoài, vì vậy mà hầu hết mọi người đều cho rằng Thánh Thiên Viện là do Thần Triều lập ra, cũng là để cống hiến cho Thần Triều”.

“Dị tộc? Chẳng lẽ Ngũ Hành Giới thật sự có dị tộc sao?”

“Ngu ngốc, không phải vậy tại sao không có Đông và Tây Châu đây!”

…..

Vũ Ngưng Nhi vừa nói ra lời này mọi người bên dưới đều sôi trào lên, “dị tộc” hai chữ này thật sự quá kích thích rồi. Trước giờ hầu hết mọi người đều cho rằng yêu thú cùng linh thú chính là dị tộc, nhưng có lẽ bây giờ bọn họ phải xem xét lại rồi.

Cũng chỉ có mấy người như Ngao Thế, Mộc Liên, Vô Ưu … là không có ngạc nhiên. Có lẽ bọn họ đã sớm biết trên vùng đất này có dị tộc đi.

“Dị tộc sao!” Lăng Huyền Thiên cũng lẩm bẩm một tiếng, chỉ là rất nhanh hắn không để ý nữa, mà trực tiếp nhắm mắt nằm xuống luyện hóa Băng Ngọc Chi Tâm trong cơ thể.

“Các ngươi có thiên phú cùng năng lực, bây giờ Thánh Thiên Viện cho các ngươi thêm tài nguyên để phát triển. Tất nhiên là vì muốn các ngươi bảo vệ Ngũ Hành Giới. Nhưng mọi người cũng không cần quá để tâm vấn đề này, dù sao thì đã rất lâu rồi dị tộc không có động tĩnh gì, công việc chính của các ngươi bây giờ chính là chuyên tâm tu luyện!”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.