Chương trước
Chương sau
“Ngươi vẫn là nên dùng năng lực kiếm đạo mạnh nhất của ngươi đi!”

Cuồng!

Cảm giác lúc này của Lộ Huyền Cơ cùng Mộc Liên khi nhìn về phía nam tử áo trắng này là hắn quá cuồng. Tuy thời điểm tại Thánh Thiên Viện Lăng Huyền Thiên không chấp nhận sự ưu tiên của viện trưởng Mộc Uy Long, đám người đã thấy hắn có chút tự kiêu rồi, nhưng hai người bọn họ còn thật không biết là Lăng Tiếu Thiên tên tiểu tử này lại cuồng vọng như vậy.

Có thể thực lực hắn mạnh mẽ, có khả năng che giấu tu vi khiến đám người Ngao Thế cùng các thế lực lớn ăn thiệt thòi. Nhưng, để mà nói Lăng Huyền Thiên có khả năng đánh bại Kiếm Vô Địch, hơn nữa còn dùng cảnh giới trên kiếm đạo là không thể nào. Dù sao Kiếm Vô Địch cũng xuất thân từ Thần Kiếm Sơn - truyền thừa kiếm đạo mạnh mẽ nhất tại Ngũ Hành Giới a.

Quan trọng nhất là Lăng Huyền Thiên chưa bao giờ dùng kiếm qua nha.

“Tốt … tốt … tốt!” Kiếm Vô Địch nghe Lăng Huyền Thiên nói vậy thì trực tiếp thốt lên chữ “tốt” ba lần. Hắn thật sự không ngờ tên tiểu tử trước mặt lại ngông cuồng như vậy, tuy hắn thấy tu vi nhập thánh cảnh của Lăng Huyền Thiên, nhưng hắn vốn cũng không xem thường Lăng Huyền Thiên.

Hắn vẫn còn nghĩ Lăng Huyền Thiên hoàn toàn có thể đạt đến độ cao như hắn, bởi vì khí chất cộng thêm việc tên Lộ Huyền Cơ kia dường như có chút thiên hướng Lăng Huyền Thiên, tất nhiên hắn có thể đoán ra chút gì đó.

Nhưng bây giờ hắn lại nghĩ khác, có lẽ tên tiểu tử trước mặt chỉ được một thứ duy nhất, đó là “Cuồng”, có lẽ sẽ có chút thiên phú, nhưng cũng không thể phát triển đến đâu được. Dù sao, Trung Châu không thiếu thế lực lớn a, một khi đắc tội với bọn họ, sợ là những thế lực đó sẽ tìm mọi cách để giết ngươi a.

Cho nên, việc Lăng Huyền Thiên cuồng như vậy khiến hắn hoàn toàn không xem trọng tên nam tử trước mắt nữa.

Tất nhiên, tuy không xem tên tiểu tử này ra gì, nhưng Kiếm Vô Địch hắn vẫn phải bảo vệ thanh danh cùng tôn nghiêm của Thần Kiếm Sơn.

“Tiểu tử … nể tình ngươi cùng lão Trư có quen biết ta sẽ không ra tay quá nặng!” Kiếm Vô Địch hằn giọng một tiếng, sau đó tay hắn nhẹ vung, tức thì toàn bộ mảnh vải bao bọc trọng kiếm liền bị chấn nát để lộ ra bên trong đó là một thanh trọng kiếm màu đen, phía trên thanh kiếm có vẽ hình một đỉnh núi cùng vô số mây bao quanh, khiến cho người khác cảm giác vô cùng huyền ảo.

“Tinh Vân Huyền Thiết Kiếm!” Lộ Huyền Cơ vừa thấy thanh kiếm kia thì kinh hô một tiết, hắn thật không ngờ rằng thanh kiếm bị phong ấn vô số năm trước kia tại Thần Kiếm Sơn lại có người có thể lấy ra.

Hơn nữa, nhìn xem tên tiểu tử Kiếm Vô Địch này bảo quản nó kỹ như vậy, trước giờ dường như chưa từng sử dụng đến, vậy mà bây giờ lại vì đối phó Lăng Tiếu Thiên mà sử dụng. Từ đó có thể thấy Kiếm Vô Địch đã tức giận như nào a. Hắn cũng phải chuẩn bị, nếu như tên kia ra tay tàn độc, hắn nhất định phải kịp thời ứng cứu Lăng Huyền Thiên mới được. Dù sao thì Lăng Huyền Thiên đã giúp hắn không ít lần nha.

“Tiểu tử, từ khi ta lấy được Tinh Vân Huyền Thiết Kiếm ra khỏi Kiếm Mộ vẫn chưa một lần sử dụng nó. Lần này lại là tiện nghi ngươi rồi!”

Kiếm Vô Địch lạnh lùng hướng Lăng Huyền Thiên nói. Sau đó hắn nhẹ thét lên một tiếng “Thức thứ mười một, Bá Vân Kiếm Thức .. Bá Vân Điệp Lãng!”.

Cùng với tiếng thét của mình, Kiếm Vô Địch vung mạnh tay quét Tinh Vân Huyền Thiết Kiếm xuống dưới đất thành một vòng tròn, cùng lúc đó không gian xung quanh như lấy hắn làm trung tâm vô số đất đá, lá cây thậm chí ngay cả hơi nước cũng đều bay lên không trung ngưng đọng lại.

Sau đó mỗi một cọng cỏ, lá cây, đất đá … đều hóa thành vô số thanh kiếm giống y trang Tinh Vân Huyền Thiết Kiếm hướng mũi kiếm về phía Lăng Huyền Thiên.

“Tiểu tử, chiêu này là chiêu thứ mười một trong Bá Vân Kiếm Thức, một khi xuất chiêu không người có thể ngăn cản. Ta khuyên ngươi mau chóng nhận sai, nếu không ta cũng không còn cách nào khác” sau khi tụ chiêu kiếm xong, Kiếm Vô Địch dường như có chút bình tĩnh lại hướng Lăng Huyền Thiên nói.

Hắn cũng không muốn ra một chiêu này a, dù sao thì tên tiểu tử trước mắt cũng là bạn của Lộ Huyền Cơ.

“Con mẹ nó! Kiếm Vô Địch, ngươi là chơi thật sao? Ngay cả Bá Vân Kiếm Thức thức thứ mười một cũng dùng ra, hơn nữa còn là kiếm ý thông thần cảnh giới nữa!” Lộ Huyền Cơ thấy Kiếm Vô Địch có chút tỉnh táo thì chửi lớn một tiếng.

Bá Vân Kiếm Thức có tổng cộng mười ba thức, tương truyền là do một vị kiếm tu thần linh tối cường sáng lập. Mười thức đầu không phân biệt cảnh giới, nhưng đến thức thứ mười một trở lên mỗi một thức đều cách biệt như trời và đất vậy.

Thức thứ mười một ít nhất phải tiến nhập thần cảnh mới có thể luyện thành, tuy nhiên có một số quỷ tài kiếm đạo lĩnh ngộ kiếm ý vô song, có thể miễn cưỡng tiến hành tu luyện. Tu thành một thức này thậm chí có thể một kiếm phá được thể phách của thần linh.

Phải biết thần hồn cùng thể xác của thần linh là cứng rắn như thế nào a, ngươi chỉ dựa vào một kiếm có thể phá bỏ nó là chuyện kinh dị như nào đây.

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến thần cảnh mới có thể tu thành một thức Bá Vân Điệp Lãng này, bởi vì cách duy nhất để giết thần linh là lấy pháp tắc chống lại pháp tắc. Tất nhiên cũng còn một cách khác, đó là cảnh giới kiếm đạo của ngươi đủ cao.

Cảnh giới kiếm đạo là cảnh giới của một người đối với việc cảm ngộ kiếm đạo của mình, thông thường chỉ có kiếm tu, đao tu … sẽ có những cảnh giới này.

Cảnh giới kiếm đạo chia làm kiếm ý - kiếm ý thông linh - kiếm ý thông thần - kiếm ý thông thiên, khi siêu việt khỏi kiếm ý sẽ hình thành kiếm diệt linh - kiếm sát thần - kiếm phá thiên. Mà tại Ngũ Hành Giới không có nhiều truyền thừa kiếm tu, chính vì vậy việc tìm hiểu ra kiếm ý đã là khó khăn với rất nhiều người, càng đừng nói là có thể tiến xa trên con đường kiếm đạo của mình.

Trong khi đó Kiếm Vô Địch chỉ khoảng hai mươi mấy ba mươi tuổi, dù cho có Thần Kiếm Sơn truyền thừa cùng dạy dỗ, nhưng ở độ tuổi của hắn có thể đạt đến cảnh giới kiếm ý thông thần cho dù tìm cả toàn bộ Ngũ Hành Giới không kiếm ra được mấy người đi.

Cho nên Lộ Huyền Cơ cùng Mộc Liên đều là trợn tròn hai mắt sợ hãi nhìn về phía Kiếm Vô Địch.

“Tiểu tử, xuất kiếm của ngươi cùng kiếm chiêu ra đi! Ta cũng rất muốn biết ngươi là lấy tự tin ở đâu mà khinh cuồng như vậy!”

Đối diện với chiêu Bá Vân Điệp Lãng cùng với kiếm ý thông thần của Kiếm Vô Địch, Lăng Huyền Thiên chỉ nhẹ gật đầu, sau đó ngón trỏ với ngón giữa kẹp lại nhẹ điểm một điểm. Cùng với cự động của Lăng Huyền Thiên, hơn mười mảnh lá cây nhỏ lấy tốc độ chớp nhoáng hợp lại tạo thành một thanh kiếm dài khoảng một thước.

“Kiếm! Vạn vật với ta đều là kiếm!” Lăng Huyền Thiên mỉm cười một tiếng nói. Hắn cũng không có trách thái độ của Kiếm Vô Địch, dù sao thì kiếm tu luôn luôn ngạo mạn a. Hơn nữa, bọn họ rất tôn trọng kiếm cùng kiếm cảnh của mình, tuyệt không cho người khác khinh nhờn. Tất nhiên nếu ngươi vượt qua bọn họ quá xa, thì bọn họ chắc chắn sẽ lấy ngươi vi sư, bởi vì kiếm tu luôn truy cầu tối cường kiếm đạo.

“Hừ …. ngông cuồng!” Kiếm Vô Địch thấy Lăng Huyền Thiên ngay cả kiếm cũng không có, chỉ dùng ý cảnh tạo ra kiếm từ những phiến lá kia thì tức giận gầm lên một tiếng.

Cùng với tiếng gầm của Kiếm Vô Địch toàn bộ hư ảnh Tinh Vân Huyền Thiết Kiếm cũng chuyển động, đáng nói là những thanh trọng kiếm kia nhìn thì vô cùng nặng nề nhưng khi Kiếm Vô Địch xuất chiêu thì chúng như mũi tên trên dây, lấy tốc độ sét đánh tấn công về phía Lăng Huyền Thiên.

“Phách Kiếm - Phá Không!” đối diện với muôn vàng mũi kiếm của Kiếm Vô Địch, Lăng Huyền Thiên chỉ nhẹ hô một tiếng.

Theo sau đó một màn kỳ dị phát sinh, toàn bộ hư ảnh kiếm khí của Kiếm Vô Địch như dừng lại giữa không trung, tại đầu những thanh trọng kiếm đó đều có những mảnh vụn lá nhỏ do thanh kiếm Lăng Huyền Thiên ngưng tụ lại thành cản lại.

Chỉ còn sót lại đúng một chiếc lá như vượt qua không gian cùng thời gian lấy tốc độ kinh hoàng điểm ngay tại yết hầu của Kiếm Vô Địch, đồng thời để lại một chấm máu vô cùng nhỏ tại nơi đó.

~ xoạt xoạt xoạtttt ~

Nói thì chậm thực tế thì nhanh, từ thời khắc Kiếm Vô Địch tụ kiếm cùng ra chiêu cho đến khi hắn bị Lăng Huyền Thiên đánh bại khoảng thời gian chỉ chưa kịp một cái chớp mắt. Cho dù là Mộc Liên cùng Lộ Huyền Cơ đứng bên ngoài quan sát cũng chưa kịp phản ứng lại, đến khi hai người kịp phản ứng lại thì toàn bộ hư ảnh Tinh Vân kiếm của Kiếm Vô Địch đều bị vỡ vụn, cũng chỉ còn duy nhất thanh Tinh Vân Huyền Thiết Kiếm là hoàn hảo, chỉ là nó cũng đã bị đánh rớt xuống dưới đất.

Đối với kiếm tu mà nói, kiếm rời tay kết cuộc đã định, càng đứng nói đến chuyện Lăng Huyền Thiên đã để ra một chấm máu tại yết hầu hắn. Nếu như Lăng Huyền Thiên muốn, hắn hoàn toàn đã có thể lấy mạng của Kiếm Vô Địch.

“Ta … ta … ta vậy mà bại trên kiếm đạo sao? Đây là cảnh giới kiếm đạo siêu việt kiếm ý cảnh sao?” Kiếm Vô Địch dường như vẫn chưa hoàn hồn lại kinh hô một tiếng.

“Con mẹ nó, Lăng Tiếu Thiên … huynh đệ ngươi từ khi nào còn là một tên kiếm tu đây? Ngay cả tên yêu nghiệt của Thần Kiếm Sơn cũng bị ngươi đánh bại trên kiếm đạo a?”

Tiếng hô của Kiếm Vô Địch cũng làm Lộ Huyền Cơ tỉnh lại từ trong khiếp sợ, hắn cùng Mộc Liên thậm chí còn khiếp sợ gấp mười lần Kiếm Vô Địch. Bọn họ biết Lăng Huyền Thiên từ khi tiến nhập Thánh Thiên Viện, tuy thời gian không lâu nhưng bọn họ cũng có chút biết về Lăng Huyền Thiên a.

Nhưng rõ ràng trong những thông tin bọn họ biết được không hề có việc Lăng Huyền Thiên cũng tu luyện kiếm đạo nha. Phải nói là hắn chưa từng thi triển kiếm đạo, chưa từng dùng kiếm, thậm chí ngay cả khi tranh đấu với Vô Ưu cũng không dùng kiếm.

Nhưng bây giờ Lăng Huyền Thiên lại sử dụng kiếm, hơn nữa còn dùng ý cảnh kiếm đạo của mình đánh bại người được truyền thừa kiếm đạo từ Thần Kiếm Sơn. Sao bọn họ có thể không khiếp sợ đây.

“Quỷ tài a!”

….

Lăng Huyền Thiên thấy biểu hiện của ba người thì có chút không biết nói gì, nếu như bọn họ biết hắn cũng chỉ dùng tu vi kiếm đạo đời trước của hắn tại tuổi này, có lẽ ba người trực tiếp chết đi.

Tuy nói hắn tiến nhập đạo cảnh không phải dùng kiếm đạo tiến đến, nhưng kiếp trước một thời hắn đã dùng kiếm đạo phong thần a.

“Không đúng … Lăng huynh ngươi … ngươi là dùng thời gian cùng không gian pháp tắc đi?” sau khi suy nghĩ một hồi Lộ Huyền Cơ vô cùng khiếp sợ kinh hô một tiếng.

Mà Mộc Liên kế bên hắn nghe vậy cũng trợn tròn hai mắt. Tên tiểu tử này còn là người không a? Chưa đạt thần cảnh đã ngộ ra pháp tắc, cảnh giới kiếm đạo cũng là hơn người tu luyện tại Thần Kiếm Sơn, bây giờ còn là am hiểu Thời Gian Pháp Tắc cùng Không Gian Pháp Tắc. Như vậy sợ là toàn bộ Ngũ Hành Giới cũng không tìm ra người thứ hai đi, cho dù là những thần linh phủi bụi kia cũng tuyệt không có năng lực này nha.

“Không phải!”

Đúng lúc hai người kinh sợ Kiếm Vô Địch như lấy lại tinh thần nhẹ giọng nói một tiếng: “Đó không phải là kết hợp Không Gian cùng Thời Gian pháp tắc, hắn là dùng kiếm đạo đơn thuần, đơn thuần một kiếm nhanh vô cùng phá nát thời không”.

Thanh âm của hắn tuy nhẹ nhàng, nhưng trong lòng hắn đã triệt để kính sợ Lăng Huyền Thiên. Cảnh giới kiếm đạo của Lăng Huyền Thiên là gì hắn không biết? Nhưng hắn biết là Lăng Huyền Thiên xa xa cách hắn cả vạn trượng, như thể khoảng cách trên trời dưới đất a.

Lộ Huyền Cơ cùng Mộc Liên không phải kiếm tu nên không biết, như Kiếm Vô Địch hắn thì khác. Hắn biết, Lăng Huyền Thiên là dùng một kiếm nhanh - chuẩn - lực đến cùng cực, mới có thể tại trong nháy mắt chỉ dùng mười chiếc lá phá vỡ thế công cùng gây tổn thương hắn. Tất nhiên, Lăng Huyền Thiên cũng không có ác ý chỉ là điểm hắn một điểm mà thôi. Như vậy cũng đủ để Kiếm Vô Địch hắn triệt để hạ tâm.

“Sư tôn tại thượng, xin nhận đồ nhi một lạy!”

~ Rầm rầmmm! ~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.